MẸ VỢ LÊN THÀNH PHỐ LÀM CÙNG CON RỂ – TƯỞNG TỐT ĐẸP, AI NGỜ MỘT NGÀY…

MẸ VỢ LÊN THÀNH PHỐ LÀM CÙNG CON RỂ – TƯỞNG TỐT ĐẸP, AI NGỜ MỘT NGÀY…

Cho đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng này với trái tim đau nhói, tôi vẫn tự hỏi: mình đã sai từ đâu? Tại sao mọi thứ lại trượt dài đến mức khó tin như vậy? Tôi xót xa cho mẹ, cho chính bản thân mình, cho hai đứa con nhỏ, và cho cả em trai tôi – những người bỗng bị cuốn vào vòng xoáy tồi tệ chỉ vì một quyết định tưởng vô hại.

1. Quyết định “ở rể” và những ngày tưởng như yên bình

Tôi lấy chồng khi cả hai còn trẻ, chưa đủ điều kiện mua nhà riêng. Mẹ tôi – phụ nữ độc thân, sống cùng em trai tôi – rộng lòng cho vợ chồng tôi ở chung căn hộ 3 phòng ngủ của bà. Mẹ nhường vợ chồng tôi một phòng, em trai tôi một phòng, còn bà ở phòng còn lại.

Mọi thứ lúc ấy tốt đẹp đến mức khiến tôi tin rằng mình đang có mái ấm lý tưởng:

  • Tôi không phải làm dâu,

  • Chồng tôi hợp tính mẹ vợ,

  • Nhà cửa đông người nên lúc nào cũng ấm áp.

Công việc của chồng tôi là hướng dẫn viên du lịch, thường xuyên vắng nhà. Tôi sinh hai bé liên tiếp, gần như ở nhà suốt hai năm để chăm con. Rất may mẹ chồng tôi từ quê lên phụ giúp.

Còn mẹ tôi – 40 tuổi, nhanh nhẹn, sôi nổi – lại được chồng tôi rủ đi làm thêm theo đoàn du lịch. Vừa để kiếm thêm thu nhập, vừa để mẹ đỡ buồn khi sống một mình quá lâu.

Tôi không ngờ đó lại là khởi đầu của bi kịch.

2. Mẹ quá hợp với… con rể

Nhờ kinh nghiệm ngoại ngữ và tính cách hoạt bát, mẹ tôi nhanh chóng hòa nhập với công việc. Bà đi nhiều, cười nhiều, vui vẻ hơn trước.

Các đồng nghiệp của tôi thi thoảng ghé qua phòng kể chuyện về mẹ:

  • “Mẹ cậu trẻ như 30 ấy!”

  • “Đi với anh rể cậu hợp ghê, tour nào cũng ghép chung đôi này.”

Thậm chí, có người trêu:

  • “Hai người ấy cứ như hình với bóng!”

Tôi cười cho qua. Trong đầu tôi lúc ấy, chuyện đó còn vô lý hơn chuyện cổ tích. Mẹ tôi – mẹ ruột tôi – và chồng tôi? Không thể nào!

Nhưng những câu nói đùa ấy ngày càng nhiều. Bạn thân tôi còn cảnh báo thẳng:

“Này, mày để ý đi. Có gì đó sai sai…”

Tôi nổi nóng, nghĩ bạn mình xúc phạm cả mẹ lẫn chồng tôi. Tôi không biết rằng… bạn tôi chỉ đang cố cứu tôi khỏi nỗi đau mà tôi không tưởng tượng nổi.

3. Sự biến mất

Rồi một ngày, mẹ tôi và chồng tôi… biến mất.

Điện thoại không liên lạc được.
Tin nhắn không trả lời.
Không ai ở công ty biết họ đang ở đâu.

Chồng tôi gửi một email ngắn cho cơ quan: “Tôi xin nghỉ việc.”
Mẹ tôi cũng cắt đứt mọi liên hệ.

Như thể cả hai đã hẹn nhau cùng biến khỏi cuộc sống của tôi và các con.

Tôi chết lặng.

Người trong công ty im lặng tránh mặt tôi, không ai dám hỏi vì sợ làm tôi tổn thương hơn. Miệng lưỡi thế gian bắt đầu xì xào, nhưng tôi không còn đủ sức để quan tâm. Tôi chỉ thấy:

  • Hai đứa con gọi “ba” trong vô vọng.

  • Em trai nhìn tôi hoang mang.

  • Mẹ chồng tôi ngồi thẫn thờ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Còn tôi thì như người đứng giữa cơn bão, không biết bắt đầu đau từ đâu.

4. Sự thật đau đớn hơn mọi lời đồn

Khi mọi thông tin dần hé mở, tôi nhận ra:
Điều tôi từng cho là không thể… lại chính là sự thật.

Chồng tôi và mẹ tôi đã cùng rời khỏi thành phố, cùng từ bỏ tất cả – gia đình, công việc, danh dự – và biến mất khỏi cuộc đời tôi mà không để lại một lời giải thích.

Không phải chỉ là hiểu lầm.
Không phải chỉ là đồn đoán.
Mà là một lựa chọn.

Một lựa chọn khiến cuộc đời tôi rơi vào vực sâu không đáy.


5. Tôi học cách đứng dậy

Tôi mất nhiều tháng để bình tĩnh lại. Tôi từng đau, từng hoảng loạn, từng tự trách mình. Nhưng rồi tôi nhận ra:

  • Lỗi không phải ở tôi.

  • Không phải ở các con tôi.

  • Không phải ở em trai tôi.

Sai lầm nằm ở những người đã cố tình phá vỡ mọi chuẩn mực đạo đức và gia đình.

Tôi tập trung nuôi con, khép lại quá khứ, và xây dựng cuộc sống mới. Không dễ dàng, nhưng là con đường duy nhất tôi còn lại.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *