Chồng tôi ly dị để chiếm hết tài sản… rồi cưới chính em gái ruột của tôi.

Chồng tôi ly dị để chiếm hết tài sản… rồi cưới chính em gái ruột của tôi.

5 năm sau, tôi gặp lại họ bước ra từ khu ổ chuột — kéo theo một đứa trẻ.**

Ngày tôi ly dị chồng — Hùng — cả xóm đồn tôi bị “đuổi khỏi nhà”.
Nhưng chỉ mình tôi biết: em gái ruột của tôi, Thanh, là người đứng sau tất cả.

Thanh nũng nịu với anh rể, kể xấu tôi từng chút một:
— “Chị ấy không biết làm dâu…”
— “Không biết chiều chồng…”
— “Chỉ biết đòi tiền…”

Từng lời như rót mật, khiến Hùng tin nó nhiều hơn tin vợ mình.

Ngày ký đơn, Hùng lạnh lùng nói:

— “Nhà cửa, tài sản… tôi để lại cho em vợ quản lý. Nó biết điều hơn cô.”

Tôi bước ra khỏi căn nhà từng thuộc về mình với hai bàn tay trắng.


5 NĂM SAU — CUỘC CHẠM MẶT KHÔNG NGỜ

Tôi mở được công ty riêng ở thành phố, cuộc sống dần tốt lên.
Còn Hùng và Thanh thì biến mất không dấu vết.

Một chiều mưa, khi tôi đi làm từ thiện ở khu xóm Chuồng Gà — nơi nghèo nhất thành phố — tôi nhìn thấy cảnh khiến mình đứng chết lặng.

Giữa con hẻm đầy bùn rác, hai người từ căn nhà lụp xụp bước ra:

Hùng — gầy trơ xương, mắt lõm sâu.
Thanh — sạm đen, áo quần rách nát.
Và một bé trai khoảng 4 tuổi, xanh xao, bám chặt váy mẹ.

Tôi tưởng nhìn nhầm, đứng chết trân.
Thanh cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt nó vừa hoảng hốt vừa cay đắng.
Hùng thì quay mặt, toan bỏ đi.

Nhưng tôi tiến lại gần.


CUỘC ĐỐI MẶT SAU 5 NĂM

Thanh run run hỏi:

— “Chị… chị làm gì ở đây?”

Tôi cười nhạt:

— “Tao đi từ thiện. Ở đây thường có những người… từ giàu sang rơi xuống vì nhân quả.”

Hùng đỏ bừng mặt, kéo Thanh đi.
Nhưng tôi nắm cổ tay em gái, kéo lại gần tai nó.

Nó giật mình, tưởng tôi sẽ mắng chửi.
Nhưng tôi chỉ thì thầm một câu khiến cả hẻm như đông cứng.


SỰ THẬT TÔI GIẤU SUỐT 4 NĂM

— “Đứa bé đó… không phải con của Hùng.
Cha ruột nó là… bố mày.”

Thanh đứng chôn chân. Mặt tái trắng, môi tím lại.

Tôi nói tiếp, giọng rành rọt:

— “Tao có kết quả ADN từ 4 năm trước.”

Hùng lập tức quay lại, hét:

— “Cô nói bậy gì đấy? Không thể nào!”

Tôi mở điện thoại, đưa ra bản xét nghiệm ADN.
Tên họ, ngày tháng rõ ràng.

Hùng nhìn vào — mắt anh ta đỏ ngầu, nước mưa hòa nước mắt rơi xuống tờ giấy.
Anh ta gần như sụp đổ.

Thanh quỳ sụp xuống giữa dòng nước bẩn:

— “Không phải như chị nghĩ… Em bị ông ta ép… Em không còn đường nào khác… Hùng nợ nần… em phải…”

Tôi lùi lại một bước, giọng lạnh băng:

— “Cấm khóc.
5 năm trước tao cũng quỳ như vậy.
Và hai người đứng nhìn rồi cười.”

Người dân trong hẻm bắt đầu túa ra xem. Họ xì xào:

— “Hóa ra con Thanh phá nát gia đình chị mình là vậy à…”

Hùng đứng chết trân, nhìn đứa bé mà anh từng nghĩ là con mình.
Rồi anh quay sang đấm mạnh vào tường đến bật máu.


CÚ TWIST CUỐI CÙNG – TÔI KHÔNG CẦN TRẢ THÙ

Tôi cúi xuống, nhìn đứa em từng độc ác với mình:

— “Yên tâm. Tao không nói với ai đâu.
Nhưng nhớ cho kỹ một điều:
Tao không trả thù.
Chính cuộc đời đã trả thay tao.”

Tôi quay đi giữa cơn mưa, bỏ lại hai con người từng đẩy tôi xuống vực sâu…
Giờ đang tự chìm trong cái hố mà chính họ đã đào.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *