Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

VÀ TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TÔI – MÃI MÃI LÀ KHOẢNH KHẮC ĐẸP NHẤT THANH XUÂN NÀY**
Ngày tôi lên xe hoa, Sài Gòn không nắng cũng chẳng mưa. Chỉ lửng lơ sương nhẹ như sợi tơ mỏng phủ lên từng ô cửa kính. Tôi kéo khăn voan xuống, soi mình trong gương lần cuối. Gương mặt ấy — bình thản đến đáng sợ. Không vui. Không buồn. Chỉ… im lặng.
Tôi sắp cưới Minh.
Một người đàn ông tử tế, điềm tĩnh, luôn để tôi tựa vào vai mỗi khi mệt mỏi. Không phải mối tình say đắm nhất, nhưng là người khiến tôi bình yên nhất.
Mọi thứ trong lễ cưới đều chỉn chu. Hoa, váy, nến, tiếng đàn. Chỉ còn thiếu khoảnh khắc tôi bước lên lễ đường và nói hai chữ “Đồng ý”.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó, điện thoại rung lên.
Một thông báo.
“Hoàng gửi 1 video.”
Cả người tôi cứng lại. Tên anh hiện lên như một vết cắt ngang trái tim.
Hoàng – người yêu cũ, mối tình đầu, người từng quỳ trước mặt tôi xin cưới… và cũng là người tôi rời bỏ không một lời giải thích. Hai năm qua, tôi đã chôn đoạn ký ức ấy thật sâu. Tôi tưởng nó chết rồi.
Vậy mà hôm nay, nó sống lại. Đúng ngày tôi lên xe hoa.
Tôi run lên nhưng vẫn mở video.
Hoàng xuất hiện. Gầy hơn, trầm hơn. Anh đứng giữa căn gác trọ cũ — nơi chúng tôi từng sống bốn tháng khi còn yêu nhau. Trên tường vẫn là hình hai con mèo tôi vẽ khi còn vụng dại.
“Anh không đến phá đám cưới. Chỉ muốn nói một lần cuối.”
Anh mở chiếc hộp gỗ quen thuộc:
– Con búp bê tôi tặng anh ngày kỷ niệm 100 ngày.
– Tờ giấy tôi viết: “Dù đời có đưa đẩy, chúng ta vẫn sẽ nắm tay nhau về nhà.”
– Chiếc nhẫn đôi bạc khắc chữ “H&H”.
“Anh giữ tất cả. Vì đó là chứng minh rằng… em từng yêu anh hơn bất kỳ ai.”
Video chuyển sang một đoạn tôi ngủ say, tóc rối, không son phấn. Anh cười:
“Em luôn đẹp nhất khi chẳng cố tỏ ra mình ổn.”
Đến đây, chân tôi mềm nhũn. Tiếng nhạc đám cưới mờ đi, chỉ còn tiếng tim mình đập hỗn loạn.
Anh đứng trên sân thượng cũ. Gió thổi mạnh, áo anh bay phần phật.
“Anh biết em sẽ không quay lại. Nhưng chỉ một điều… anh vẫn yêu em. Hai năm, chưa một ngày ngừng lại. Nếu một lúc nào đó, em muốn về… anh vẫn sẽ mở cửa.”
Rồi màn hình tối đen.
Hai phút.
Chỉ hai phút… mà kéo đổ cả thế giới tôi đang cố dựng.
Tôi tháo khăn voan xuống. Không nói gì với ai. Không nhìn Minh. Tôi đi thẳng ra khỏi lễ đường.
Tôi chạy đến căn gác trọ cũ. Hoàng mở cửa, và tôi ôm lấy anh như thể chưa từng xa nhau. Một khoảnh khắc, tôi tưởng mình đã quay về đúng nơi trái tim thuộc về.
Nhưng khi ngồi xuống, tôi hỏi:
“Vì sao anh gửi video đó?”
Hoàng đáp:
“Vì em chưa bao giờ quên chúng ta.”
Tôi im lặng. Anh đúng. Nhưng đúng… thì sao?
Tôi nhìn căn phòng chúng tôi từng cãi nhau, từng cười đến đau bụng, từng chia tay trong nước mắt. Và tôi hiểu một điều:
Người ta có thể yêu nhau đến chết lòng, nhưng vẫn không đi cùng nhau đến hết đời.
Tôi nói:
“Em cũng chưa từng ngừng yêu anh… nhưng tình yêu của chúng ta đẹp nhất khi nó ở trong quá khứ.”
Hoàng sững lại. Tôi lau nước mắt anh. Và rời đi.
Lễ cưới đã gần tàn. Minh đứng giữa sảnh, tay vẫn cầm khăn voan tôi bỏ lại. Anh nhìn tôi, ánh mắt không giận mà chỉ lo lắng:
“Em gặp anh ấy rồi?”
Tôi gật đầu.
“Anh không muốn cưới một người mà trong tim vẫn còn người khác. Nếu em muốn dừng lại, anh sẽ dừng. Chỉ cần em hạnh phúc.”
Tôi bỗng thấy nghẹn nơi cổ họng.
Người ta nói đúng:
Thanh xuân là để yêu cuồng nhiệt.
Còn hôn nhân là để chọn người khiến mình bình yên.
Tôi nắm tay Minh.
“Em quay lại… là để nói rằng: em chọn chúng ta.”
Anh ôm tôi vào lòng. Không hỏi thêm gì.
Tôi ghé lại căn phòng cũ, nhưng Hoàng đã chuyển đi. Không ai biết anh đi đâu. Chỉ còn một khoảng trống mơ hồ giống như những ký ức đẹp đã từng.
Tôi nhắn anh một tin:
“Cảm ơn anh vì hai phút đó. Nhờ anh, em mới bước tiếp được. Chúc anh hạnh phúc.”
Không có hồi âm.
Nhưng tôi biết anh đọc.
Và tôi biết — tình yêu của chúng tôi, dù không đi đến cuối,
vẫn là khoảnh khắc đẹp nhất của thanh xuân này.
Vào ngày tôi lên xe hoa…
Điều tôi đối mặt không phải là Hoàng.
Mà là chính mình.
Để chọn đúng người cho cả một đời.