Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

“Đây là nhẫn cưới ngày xưa mình mua. Tôi giữ… vì chưa từng quên được.”**
Tôi tên Hà, ba mươi tuổi. Trong mắt mọi người, tôi là hình mẫu “đổi đời” đáng mơ ước: giám đốc chi nhánh ngân hàng, có nhà, có xe, cưới được vợ đẹp, gia đình bên vợ giàu có và đầy quyền thế.
Ai cũng bảo:
“Mày từ con nhà ăn xin mà lên được thế này, đúng là trời giúp.”
Nhưng không ai biết — cuộc đời tôi chưa từng là sự may mắn.
Bởi tôi lớn lên bằng những giọt mồ hôi và nước mắt của một người đàn ông nghèo khổ, nhưng lại có trái tim vĩ đại hơn bất cứ ai.
Người ta gọi ông là Hạnh — gã ăn xin già cuối ngõ.
Tôi không biết mẹ mình là ai.
Ngày ông nhặt được tôi, tôi chỉ là đứa bé đỏ hỏn bị quấn trong cái khăn cũ rồi bỏ cạnh bãi rác. Ông kể:
“Tao thấy mày khóc đến tím người. Không đành lòng để mày chết.”
Tôi lớn lên bằng những đồng tiền xin được, còn ông ăn cơm nguội, đồ thừa.
Những hôm trời mưa, ông ôm tôi trong cái bao tải, che chắn hết phần ướt về mình:
“Con ngủ đi, ba canh cho.”
Ông chưa từng la mắng tôi, nhưng lại đánh nhau với đời để bảo vệ tôi.
Có lần tôi hỏi:
— Ba không đi làm sao? Sao phải xin ăn?
Ông cười buồn:
— Hồi xưa ba có làm… nhưng đời xô ba mạnh quá.
Rồi ông lặng đi. Trong mắt ông là cả bầu trời quá khứ u tối.
Tôi thấy ông đeo một chiếc nhẫn bạc cũ. Ông không bao giờ tháo.
Tôi hỏi:
— Nhẫn ai tặng ba vậy?
Ông chỉ đáp:
— Một người từng là tất cả của ba.
Năm đó tôi còn quá nhỏ để hiểu nỗi buồn trong câu nói ấy.
Năm tôi 12 tuổi, ông ngất vì đói. Tôi ôm ông chạy khắp đường xin người ta giúp.
Có người thương, nhưng cũng có kẻ xua đuổi, thậm chí đá vào người ông.
Tôi khóc thét:
“Đừng đánh ba tôi!”
Bệnh viện hỏi ông là gì của tôi.
Tôi hét lên:
“Là cha tôi!”
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình phải thoát nghèo.
Ông đi bán vé số, nhặt ve chai, xin ăn… để nuôi tôi đi học. Tôi lao vào học như người bị ám ảnh.
Và rồi tôi đỗ đại học. Lúc ấy ông cười rạng rỡ như cả đời chỉ chờ được nụ cười đó.
Bạn bè khinh thường tôi vì có “ba là ăn xin”. Tôi chẳng nói gì.
Tôi chỉ biết một điều: tôi sẽ thành công, vì đời ông đã quá khổ.
Tôi quen Linh — cô gái gia đình giàu có. Mẹ cô ấy tên Hương, là người phụ nữ sắc sảo và quyền lực.
Ngày dẫn Linh về cho ba tôi xem, ông chỉ ngồi nép vào góc, không dám đến gần cô gái xinh đẹp đó. Ông nói:
— Con xứng đáng có hạnh phúc. Nhưng nhớ giữ mình.
Tôi nắm tay ông:
— Sau này con thành công, con sẽ để ba sống đàng hoàng.
Tôi chưa từng thấy ông rơi nước mắt cho đến ngày đó.
Lúc tôi cưới, tôi muốn ông xuất hiện. Ban đầu ông từ chối:
“Nhà người ta sang trọng… ba đi chỉ làm con xấu hổ.”
Tôi ôm ông:
— Không có ba, làm sao có tôi hôm nay.
Cuối cùng ông đồng ý.
Ông mặc bộ vest tôi mua. Trên tay vẫn chiếc nhẫn bạc cũ.
Trung tâm tiệc cưới sang trọng rực rỡ ánh đèn.
Mẹ vợ tôi – bà Hương – bước vào đầy kiêu hãnh. Bà mỉm cười với tôi bằng ánh mắt hài lòng.
Nhưng khi ba tôi bước vào…
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông: một người đàn ông già, gầy gò, lạ lẫm giữa những bộ vest đắt tiền.
Rồi mẹ vợ tôi quay lại nhìn thấy ông.
Khoảnh khắc ấy, bà như chết lặng.
Mặt bà trắng bệch. Tay run rẩy. Hơi thở nghẹn lại.
Bà lùi lại hai bước:
“Không… Không thể nào…”
Mọi người im bặt.
Bà nhìn ông, ánh mắt hoảng hốt lẫn đau đớn:
“Ông… chính là ông!”
Ba tôi đứng sững.
Ông nói nhỏ, như nói với một ký ức:
— Hương…
Tên bà thoát ra từ môi ông, run rẩy như đã giấu suốt đời.
Bà bật khóc, giọng lạc đi:
“Ông còn sống…?”
Tiếng xì xào dậy lên:
— Ba chú rể quen mẹ cô dâu à?
— Có chuyện gì vậy?
Bà Hương nghẹn ngào:
“Người đàn ông đó… từng là chồng tôi.”
Tôi như chết đứng.
Linh cũng hoảng hốt:
— Mẹ… mẹ nói gì vậy?
Bà vừa khóc vừa kể:
Ba mươi năm trước, bà và ông yêu nhau, chuẩn bị cưới. Nhưng đột ngột, ông biến mất. Bà mang thai mà một mình chịu đựng. Sau cú sốc ấy, bà xây dựng lại cuộc đời từ số không.
Ba tôi run rẩy nói:
— Tôi không bỏ bà. Tôi bị vu oan, bị đánh, bị đuổi khỏi nhà. Khi quay lại, bà đã đi mất.
Bà hét lên:
— Vậy tại sao không tìm tôi?
— Tôi có tìm. Nhưng bố mẹ bà nói… bà muốn quên tôi.
Cả hội trường nín thở.
Ba tôi nhìn tôi:
— Khi ấy ba gặp Hà – đứa bé bị bỏ rơi. Ba nghĩ… số phận cho ba cơ hội làm lại.
Bà Hương khóc nghẹn:
— Còn đứa con tôi mang trong bụng thì sao…?
Ba tôi cúi đầu:
— Đứa bé đó… đã không còn.
Bà sụp xuống, đau đến nghẹt thở.
Tôi đứng giữa hai con người ấy, cảm giác cả thế giới xoay cuồng.
Ba tôi nhìn bà, rồi run run tháo chiếc nhẫn bạc suốt bao năm trên tay.
Ông đưa cho bà:
“Đây là nhẫn cưới ngày xưa mình mua… Tôi giữ đến giờ… vì chưa từng quên.”
Bà Hương bật khóc:
— Sao ông không quay lại? Sao để tôi một mình bao năm trời?
Ba cúi đầu:
— Vì tôi nghĩ mình không còn xứng đáng.
Tôi nhìn ông — người đàn ông nuôi tôi cả đời, chịu khổ cả đời — bỗng thấy tim mình nghẹn lại.
Ông nói với tôi:
“Con đừng xấu hổ vì ba.”
Tôi ôm ông trước tất cả quan khách:
— Con tự hào vì có ba.
Đám cưới hôm ấy ngừng lại trong im lặng, nhưng tôi không thấy xấu hổ.
Tôi chỉ thấy thương ba.
Ông xin rời đi để không khiến tôi khó xử.
Tôi giữ lấy ông:
— Từ nay con chăm ba. Không ai có quyền coi thường ba nữa.
Ông cười, nhẹ như gió:
— Ba chỉ sợ con mang tiếng…
Tôi lắc đầu:
“Con thành công là vì có ba. Không vì ai khác.”
Khi tôi nắm tay Linh bước lên sân khấu lại, tôi nhìn về phía cửa, nơi bóng dáng gầy của ông vừa bước ra — với chiếc nhẫn bạc cũ, và một trái tim chưa từng thay đổi.
Ông là cha tôi.
Không phải vì máu mủ.
Mà vì tình yêu mà ông dành cho tôi lớn hơn bất kỳ điều gì.