Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

BẮT GẶP VỢ CŨ LÀM LAO CÔNG SAU 17 NĂM LY HÔN, TÔI ĐỊNH GIÚP CÔ ẤY MỘT KHOẢN TIỀN—NHƯNG CÂU NÓI TIẾP THEO KHIẾN TÔI CHẾT LẶNG
Đã 17 năm kể từ ngày tôi ly hôn và rời khỏi căn nhà cũ với hai bàn tay trắng. Tưởng rằng thời gian đã bào mòn mọi ký ức, vậy mà chỉ một khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, cả quá khứ lại ào về như chưa từng rời bỏ tôi.
Hôm đó, tôi đi thị sát tòa nhà văn phòng mới thu mua. Trong bộ vest chỉnh tề, bước xuống chiếc xe hơi sang trọng, tôi mang theo sự tự tin của một người đã thành đạt. Tôi từng nghĩ mình đã đi đúng hướng, đã bỏ lại tất cả sau lưng để xây dựng cuộc sống như mong muốn.
Thế nhưng, khi đi ngang hành lang vắng, tôi nhìn thấy một nữ lao công đang đứng kiễng chân lau cửa kính. Dáng người gầy, bộ đồng phục đã bạc màu, vài sợi tóc bạc dính vào gáy vì mồ hôi. Tôi thoáng giật mình vì cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Khi cô ấy quay lại, tôi sững người.
Đó là Quyên – vợ cũ của tôi.
Ngày trước, Quyên phản đối việc tôi tiếp tục vay nợ để khởi nghiệp sau quá nhiều thất bại. Cô ấy lo cho gia đình, lo cho con, còn tôi thì chỉ nhìn thấy con đường sự nghiệp trước mắt. Cuộc chiến giữa hai vợ chồng ngày càng căng thẳng, và cuối cùng, tôi chọn ly hôn. Quyên đưa con đi và biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Những năm đầu sau ly hôn, tôi nợ nần chồng chất, thất bại liên tiếp nên cũng chẳng còn mặt mũi tìm lại họ. Đến khi thành đạt, tôi quay về căn nhà cũ thì cả hai mẹ con đã chuyển đi, số cũ không liên lạc được, mọi thông tin đều bặt vô âm tín.
Vậy mà hôm nay, cô ấy lại đứng trước mặt tôi – trong bộ quần áo lao công giản dị.
Tôi thấy lòng mình nhói lên bởi nét khắc khổ hiện rõ trên gương mặt cô. Tôi không biết đó là thương cảm, tội lỗi, hay một chút tự mãn ngu ngốc khi nghĩ rằng giờ đây, tôi có thể “bù đắp” cho cô bằng tiền.
Tôi vội lấy ví, rút ra một xấp tiền dày, gần như nhét vào tay cô:
– Em cầm đi… phòng khi cần.
Nhưng Quyên rụt tay lại. Vài tờ tiền rơi xuống sàn nhà. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt bình tĩnh đến lạ:
– Không cần đâu.
Tôi chưa kịp tìm lời, thì cô nói tiếp một câu khiến tôi đứng hình:
– Thằng Khánh đỗ đại học X rồi.
Tôi chết lặng.
Khánh – con trai tôi. Đứa trẻ tôi chưa từng chăm sóc, chưa từng đồng hành, chưa từng đóng góp một ngày nào cho cuộc sống của nó… vậy mà nó lại đỗ một trong những trường đại học tốt nhất.
Tôi không nói nên lời.
Quyên kể, từ nhỏ Khánh đã rất ngoan, chưa bao giờ đòi hỏi. Không có tiền học thêm, nó đứng cả buổi ở hiệu sách học ké. Nó luôn đứng nhất lớp, tự làm thêm để trang trải sinh hoạt. Khi nhận giấy báo nhập học, nó còn tự xin vay trợ học phí và dặn rằng tự mình lo được.
Còn tôi? Bố của nó? Tôi đang làm gì trong suốt những năm đó?
Tiệc tùng, tiếp khách, đánh golf, đi du lịch… sống cuộc đời hưởng thụ mà tôi luôn mơ ước, rồi tự lừa mình rằng mọi chuyện đã qua, rằng tôi không còn trách nhiệm gì nữa.
Tôi hỏi liệu tôi có thể gặp con hay không. Quyên chỉ lắc đầu:
– Nó biết anh là bố, nhưng chưa từng hỏi về anh. Khi nhận giấy báo đại học, em hỏi có muốn báo cho anh không. Nó nói: “Không cần. Chuyện của con… không liên quan đến ông ấy.”
Chỉ một câu thôi, mà như ai đó đập vỡ thứ kiêu hãnh của tôi suốt bao năm nay.
Tôi tưởng mình giàu có. Tưởng mình thành công. Nhưng hóa ra, tôi lại nghèo nhất ở nơi quan trọng nhất — trái tim con mình.
Khi nhìn bóng dáng nhỏ bé nhưng thẳng lưng của Quyên kéo thùng nước rời đi, tôi nhận ra điều mà 17 năm qua tôi chưa bao giờ hiểu:
Tôi không chỉ mất một gia đình.
Tôi mất quyền được nhìn con lớn lên.
Mất quyền được ở bên nó khi nó vấp ngã hay thành công.
Mất cả tư cách để nghe một tiếng “bố”.
17 năm qua tôi đổi lấy tiền bạc, nhưng đánh mất cả thế giới mà tiền không bao giờ mua lại được.