Bố ngoài trợ cấp thương binh với lương hưu ra có gì đâu. Vợ chồng mình ng/hèo rớt mùng tơi thế này còn lo nổi à?

BỐ NGOÀI TRỢ CẤP THƯƠNG BINH VỚI LƯƠNG HƯU RA CÓ GÌ ĐÂU…

1. MƯỜI NĂM TRONG CĂN NHÀ NHỎ

Tôi tên Hằng, 34 tuổi, công nhân may ở Bắc Ninh.
Chồng tôi – Tuấn – chạy xe công nghệ, thu nhập thất thường, hôm nhiều hôm ít.

Nhà chỉ có ba người: vợ chồng tôi và bố chồng – ông Lương, 78 tuổi. Ông thương binh, cụt một chân, lại bị suy thận nhẹ. Cuộc sống khó khăn, nhưng tôi luôn gắng chăm ông chu đáo: tắm rửa, giặt giũ, thay bỉm, nấu ăn.
Mười năm trời.

Ông ít nói, có phần khó tính, nhưng tôi chưa bao giờ giận. Tôi chỉ thấy… ông cô đơn.

Nhiều lần chồng tôi thở dài:

“Bố ngoài trợ cấp thương binh với lương hưu ra có gì đâu. Vợ chồng mình nghèo rớt mùng tơi, lo sao nổi.”

Tôi chỉ im lặng. Không phải vì muốn được tiếng hiếu thảo, mà vì tôi biết… nếu tôi không chăm, ông chẳng còn ai.

Cụ bà mất sớm, Tuấn là con duy nhất.
Nhà nghèo thật, nhưng tấm lòng con người thì không thể nghèo theo.


2. ÔNG MẤT – CHỈ ĐỂ LẠI MỘT PHONG BÌ 3 TRIỆU

Một sáng tháng Bảy, ông Lương đột ngột qua đời sau cơn khó thở.

Tang lễ đơn sơ ngay sân nhà lợp mái tôn.
Người đến viếng nhìn bàn thờ mà thở dài:

“Ông Lương khổ cả đời…”

Khi dọn tủ quần áo cũ của ông, tôi thấy một phong bì vàng nhăn nhúm.
Bên trong chỉ có 3 triệu đồng và một mảnh giấy nhỏ:

“Cho con Hằng, mua cái khăn tắm mới. Mấy cái cũ rách hết rồi.”

Tôi bật khóc như một đứa trẻ.

Người ta nói người nghèo chẳng để lại được gì.
Nhưng cái cách ông nghĩ đến tôi trước khi mất…
còn nặng hơn mọi tài sản trên đời.


3. GIẤY HẸN NGÂN HÀNG – KHỞI ĐẦU CỦA CHUYỆN LẠ

Một tuần sau, xã gọi tôi lên ngân hàng làm thủ tục dừng chi trả lương hưu.

Phòng giao dịch nhỏ, mùi máy lạnh phả ra lạnh buốt. Tôi đưa giấy tờ cho cô nhân viên tên Trang.

Chỉ vài giây sau, nét mặt cô đột nhiên cứng lại. Cô quay sang đồng nghiệp nói nhỏ điều gì đó. Rồi cả hai nhìn tôi, ánh mắt… kỳ lạ.

Tôi hốt hoảng:

“Có vấn đề gì không em?”

Cô Trang khẽ hỏi:

“Chị… có biết ông Lương đứng tên cùng chị một tài khoản tiết kiệm khóa 10 năm không ạ?”

Tôi sững người:

“Tài khoản gì cơ? Tôi… chưa từng nghe.”

“Một tài khoản ghép. Người thụ hưởng là chị. Số tiền… khá lớn. Em xin phép in sao kê.”

Tay tôi run đến mức không cầm nổi chiếc bút đang mân mê.


4. TỜ SAO KÊ ĐƯỢC ĐẨY RA – TÔI KHÔNG TIN VÀO MẮT MÌNH

Máy in kêu rè rè rồi dừng lại.
Cô Trang đẩy tờ giấy đến trước mặt tôi.

Dòng cuối cùng:

Số dư: 413.262.000 VNĐ

Tôi trợn mắt, nghẹn lời:

“Hơn… bốn trăm triệu? Không… nhà tôi nghèo lắm mà!”

Cô Trang nói, giọng như đang an ủi:

“Tài khoản này mở cách đây đúng 10 năm. Tháng nào ông cũng nộp. Ít thì vài trăm nghìn, nhiều thì hơn một triệu. Không thiếu một tháng nào.”

Mười năm…
Đúng bằng thời gian tôi về làm dâu.
Đúng bằng thời gian tôi chăm ông từng bữa từng giấc.

Cô Trang đặt thêm một tập hồ sơ:

“Đây là giấy ông viết khi lập tài khoản.”

Tôi mở ra.
Một bức thư viết tay, nét chữ run rẩy:

“Hằng,
Mười năm nay con chăm bố không nề hà việc gì.
Bố biết vợ chồng con nghèo, mà lòng con thì giàu.
Bố dành dụm từng này cho con.
Không phải trả ơn.
Mà để con nhẹ gánh đời.
Nếu bố không kịp nói khi còn sống… thì coi như đây là cái ôm cuối của bố.”

Tôi ôm lá thư vào ngực, khóc nấc ngay giữa ngân hàng.


5. NHỮNG ĐỒNG TIỀN ÔNG LẶM LỤI DÀNH DỤM

Tôi chợt nhớ…

Bao lần thấy ông ngồi gỡ lon bia, phân loại chai nhựa.
Tôi bảo để tôi bán ve chai giúp, ông chỉ cười:

“Bố làm cho đỡ mỏi người.”

Ông hay nhặt từng tờ tiền lẻ, ép phẳng, cất vào hộp gỗ. Tôi tưởng ông giữ để mua thuốc.

Không ngờ…
Từng đồng nhỏ ấy, ông gom lại thành số tiền để dành cho tôi.

Sự im lặng của người già… đôi khi là tình thương lớn nhất.


6. TRỞ VỀ NHÀ – VỢ CHỒNG ÔM NHAU KHÓC

Khi tôi kể lại, Tuấn chết lặng người. Anh ôm mặt:

“Anh tưởng bố không thương. Anh sai rồi… Bố thương nhiều như vậy mà anh không biết.”

Tôi đặt lá thư của bố lên bàn thờ.
Khói nhang bay lên, nhẹ như nụ cười hiền của ông.


7. SAU 10 NĂM – ÔNG VẪN Ở ĐÂY

Với số tiền bố để lại, vợ chồng tôi sửa căn nhà cũ, mở một cửa hàng nhỏ.
Việc làm ăn tuy chưa giàu sang, nhưng ấm áp hơn trước rất nhiều.

Tôi treo ảnh ông trong tủ kính.
Ngày nào đi ngang cũng khẽ nói:

“Con nhớ bố…”

Bốn trăm triệu ấy không chỉ là tiền.
Đó là cả một đời gom góp, nhẫn nhịn và thương yêu của người cha già dành cho người con dâu mà ông xem như ruột thịt.

Ông ra đi, để lại 3 triệu trong phong bì…
Nhưng cũng để lại cho tôi một thứ lớn hơn mọi của cải:

Một tấm lòng.
Một tình thương không nói ra, nhưng đủ ấm cả đời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *