Thuê bạn thân làm giúp việc với lương chục triệu, nào ngờ 2 tuần sau bạn tái xanh, còn bố chồng thì tươi tỉnh lạ thường… Sự thật khiến tôi sốc đến nghẹt thở!

Thuê bạn thân làm giúp việc với lương chục triệu, nào ngờ 2 tuần sau bạn tái xanh, còn bố chồng thì tươi tỉnh lạ thường… Sự thật khiến tôi sốc đến nghẹt thở!

Tôi lấy chồng đã ba năm, sống xa nhà ngoại hơn hai trăm cây số, tất bật với công việc văn phòng và chuyện con cái. Chồng tôi là con trưởng, còn bố chồng đã gần bảy mươi, sức khỏe thất thường, hay bệnh vặt và cần người chăm sóc thường xuyên. Mẹ chồng mất sớm, trong nhà chỉ còn ông, nhưng chồng tôi đi công tác liên tục, tôi lại đi làm từ sáng đến chiều.

Suốt một thời gian dài, tôi đau đầu vì chuyện thuê người chăm bố chồng, vì nhiều cô giúp việc đến rồi lại đi: người chê lương thấp, người nói việc nhiều, người làm vài hôm đã xin nghỉ. Tôi vừa mệt mỏi, vừa tủi thân, cảm thấy mình bất lực vì không thể chăm sóc bố chồng chu đáo.

Đúng lúc ấy, tôi gặp lại Hạnh, bạn thân học chung cấp ba. Hạnh mới ly hôn, thất nghiệp, đang cần tìm việc để nuôi con. Khi biết hoàn cảnh của nhau, tôi ngỏ lời:

– “Hay là em về làm giúp việc nhà chị nhé? Việc không nhiều, chủ yếu chăm bố chồng thôi. Chị trả lương cho em hơn chục triệu mỗi tháng.”

Hạnh nhìn tôi như không tin vào tai mình:

– “Chị nói thật à? Em làm được… Em cảm ơn chị nhiều lắm.”

Tôi vui lắm. Bạn thân làm giúp việc thì quá yên tâm. Nhà cửa sạch sẽ, bố chồng có người trò chuyện, mà tôi cũng giúp được bạn lúc khó khăn. Nghĩ vậy, tôi thấy lòng nhẹ bẫng.

Hai tuần đầu tiên tất cả đều rất suôn sẻ.
Hạnh làm việc chăm chỉ, chu đáo, bố chồng thì vui vẻ ra mặt.

Nhưng rồi… mọi thứ dần thay đổi.


1. Dấu hiệu lạ đầu tiên

Bố chồng tôi là kiểu người già dễ cáu, sức khỏe yếu, trước đây mỗi sáng đều lẩm bẩm than đau lưng, đau vai, đau chân, chẳng bao giờ chịu vận động. Ấy vậy mà sau khi Hạnh về làm, ông tươi tỉnh bất thường, dậy sớm hơn chúng tôi, thậm chí còn… huýt sáo.

Tôi đùa:

– “Bố dạo này khỏe thế, chắc hợp vía em Hạnh rồi.”

Ông cười khà khà:

– “Có người chăm tốt thì phải khỏe chứ con.”

Lúc đó tôi còn thấy vui. Nhưng rồi tôi để ý Hạnh. Một cô gái vốn hoạt bát, da trắng hồng, lúc nào cũng cười nói, nay gầy đi thấy rõ, mặt tái xanh, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng.

Có hôm tôi hỏi:

– “Hạnh sao dạo này em xanh lắm? Không khỏe à?”

Hạnh chỉ cười nhạt:

– “Em quen việc chưa kịp, với lại ngủ không ngon thôi chị.”

Nhưng cách cô ấy trả lời… có gì đó gượng ép.


2. Những tình huống làm tôi lạnh sống lưng

Một tối đi làm về sớm, tôi vô tình thấy bố chồng đang đứng cuối hành lang nhìn theo Hạnh khi cô đang bưng chậu quần áo. Ánh mắt ông khiến tôi cảm giác bất an… Nó không phải ánh mắt của một người cha nhìn con.

Tôi xua đi ý nghĩ ấy. Tôi tự nhủ mình nghĩ quá lên.

Nhưng rồi mọi thứ xảy ra dồn dập:

  • Tôi thấy Hạnh dọn phòng bố chồng mà hai bàn tay run run.

  • Mỗi lần ông đi ngang, cô ấy né sang một bên như sợ bị chạm vào.

  • Ban đêm, có lúc tôi nghe tiếng cửa phòng khách mở khẽ, rồi tiếng chân nhẹ nhàng đi lại trong nhà.

Tôi hỏi Hạnh thì cô chỉ nói:

– “Em đau bụng, dậy uống nước thôi…”

Nhưng mắt cô đỏ hoe.


3. Yêu cầu kỳ lạ của bố chồng

Đỉnh điểm là một buổi chiều, khi tôi đang chuẩn bị cơm, bố chồng bỗng nghiêm giọng gọi cả hai vợ chồng lại:

– “Bố muốn sửa nhà. Xây thêm một phòng cách âm, khóa bên trong. Càng sớm càng tốt.”

Chồng tôi ngạc nhiên:

– “Bố cần phòng cách âm làm gì? Nhà mình có ai chơi nhạc hay làm studio đâu?”

Ông bực bội:

– “Không cần biết. Bố muốn thế.”

Tôi cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Một ông già gần 70… cần phòng cách âm để làm gì?

Tối hôm ấy, tôi không ngủ được. Nhìn Hạnh ăn cơm mà tay không ngừng run, tôi quyết định phải làm rõ.


4. Sự thật vỡ òa

Tôi hẹn Hạnh ra ngoài quán nước. Cô ngồi xuống mà trông như người mất hồn. Tôi nắm lấy tay cô:

– “Có chuyện gì nói chị nghe. Chị hứa sẽ bảo vệ em.”

Nghe đến đó, mắt cô đỏ ngầu. Rồi cô bật khóc, tiếng khóc nghẹn như dồn nén suốt mấy ngày:

– “Chị ơi… cứu em… Em sợ lắm…”

Tôi lạnh sống lưng. Cổ họng nghẹn cứng.

– “Bố chồng chị… ông ấy không bình thường…”

Tôi như chết đứng. Nhưng tôi buộc mình phải bình tĩnh:

– “Ông làm gì em?”

Hạnh run rẩy kể từng chuyện một:
Ban đầu chỉ là ánh mắt khó chịu, những câu hỏi thừa, những lời tán tỉnh khiến cô gai người.

Rồi đến những lúc tôi đi làm, ông tìm cớ vào bếp khi Hạnh đang nấu nướng, đứng sát sau lưng cô.

Có hôm ông đưa tay “giúp” cô bưng đồ nặng nhưng cố tình chạm vào eo, vào tay cô.

Một đêm, ông còn vặn tay nắm cửa phòng Hạnh. May mà cô khóa lại.

Tôi nghe mà tê rần khắp cơ thể.

Cái phòng cách âm mà ông đòi xây… không phải để ông nghỉ ngơi. Mà là để làm những chuyện không ai biết – không ai nghe.

Tôi buông rơi ly nước đang cầm trên tay. Tiếng “choang” vang lên làm Hạnh giật mình.

Tôi nắm chặt vai cô:

– “Em không được ở đó thêm phút nào. Đi với chị.”


5. Đối mặt với chồng

Tối hôm ấy, tôi đem toàn bộ sự thật kể cho chồng. Ban đầu anh giật nảy:

– “Em lại nghĩ linh tinh rồi. Bố không phải người như thế.”

Tôi mở điện thoại, đưa cho anh xem những đoạn ghi âm, tin nhắn, clip ngắn mà Hạnh lén lưu lại.

Trong đó có tiếng bố chồng nói những câu không thể chấp nhận được:
“Ở đây có mỗi hai bố con… ai biết được.”
“Đừng nói với con dâu tao, nó khổ tâm.”

Chồng tôi tái mặt. Anh ngồi phịch xuống ghế, tay ôm đầu:

– “Trời ơi… sao bố lại thành ra như vậy…”

Lần đầu tiên, tôi thấy người đàn ông mạnh mẽ ấy sụp đổ.


6. Hạnh rời đi, còn tôi đối diện cơn bão gia đình

Tôi đưa Hạnh đến nhà người quen ở tạm. Cô khóc sưng cả mắt, ôm tôi:

– “Em xin lỗi chị… Em đã cố chịu đựng vì sợ chị khó xử…”

Tôi cũng khóc. Không phải khóc vì buồn, mà vì cảm giác tội lỗi dâng lên nghẹt thở.

Tôi là người đưa bạn vào ngôi nhà ấy. Là người khiến cô phải chịu đựng những ngày tháng kinh khủng mà không dám nói ra.

Chồng tôi quyết định đối mặt với bố. Tôi đứng sau cánh cửa phòng, nghe từng câu:

– “Bố đã làm những chuyện như thế thật sao?”
– “Tao… tao chỉ đùa thôi.”
– “Đùa mà đòi đập nhà xây phòng cách âm? Đùa mà đêm nào cũng vào phòng người ta? Bố nghĩ con không biết à?”

Một lúc sau, tôi nghe tiếng đổ vỡ. Rồi tiếng chồng tôi nghẹn lại:

– “Bố khiến con thất vọng thật sự…”


7. Những ngày sau đó

Bố chồng trở nên lầm lì, ít nói. Không dám nhìn thẳng vào ai. Chồng tôi chuyển ông lên ở chung phòng với anh, không để ông ở tầng trệt một mình nữa.

Gia đình bắt đầu bàn chuyện đưa ông đi khám tâm lý, vì có dấu hiệu rối loạn tuổi già. Nhưng dù lý do là gì, những gì ông làm… là sai, là tội lỗi, là điều không thể bao biện.

Tôi thì mất ngủ nhiều đêm. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt sợ hãi của Hạnh, tôi lại thấy lòng quặn thắt.

Chúng tôi thống nhất sẽ xin lỗi Hạnh đàng hoàng, hỗ trợ cô tìm việc mới, bồi thường cho những ngày cô phải chịu tổn thương.


8. Hạnh trở lại – nhưng không phải để trách móc

Một tuần sau, Hạnh đến nhà tôi. Tôi tưởng cô sẽ giận dữ, trách móc, thậm chí ghét bỏ tôi. Nhưng Hạnh nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng:

– “Em không trách chị. Chị không biết. Em chỉ mong chị giữ gìn, sống an toàn… và đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Chỉ một câu đơn giản, nhưng tôi thấy nghẹn đến mức không thốt thành lời.


9. Tôi học được điều gì?

Từ chuyện này, tôi hiểu ra ba điều:

Một là, người tử tế đến đâu cũng có mặt tối mà mình không bao giờ đoán được.
Hai là, đừng bao giờ bỏ qua những dấu hiệu bất thường của người thân hay người làm việc trong nhà.
Ba là, lòng tốt đôi khi cần đi kèm sự cảnh giác. Không phải ai mình đưa về nhà cũng được bảo vệ như mình nghĩ.

Tôi biết rất nhiều gia đình có người giúp việc, người quen, người thân ở cùng nhưng lại không để ý, tạo điều kiện cho những chuyện đau lòng xảy ra.

Càng nghĩ, tôi càng rùng mình.


10. Kết thúc mở

Đến giờ, tôi vẫn chưa biết phải đối mặt bố chồng thế nào. Có những tội lỗi dù có giải thích bằng “tuổi già lẫn lộn” cũng không thể xóa đi được.

Nhưng tôi biết một điều chắc chắn:

Tôi sẽ không bao giờ để người mình thương bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Hạnh đã trải qua những ngày tháng mà tôi không thể tha thứ cho bản thân vì đã không nhìn ra sớm hơn. Nhưng ít ra, cô ấy thoát được khỏi ngôi nhà ấy trước khi mọi chuyện đi quá xa.

Còn tôi, tôi phải sống tiếp với lựa chọn của mình. Với gia đình. Với trách nhiệm. Và với bóng tối mà một người mà tôi từng kính trọng đã để lại.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *