Ngày thứ 49 sau khi chồng mất, em trai anh đến tìm tôi—và lý do anh nói ra khiến tôi nghẹn đắng, vừa đau vừa tủi đến không đứng vững…

Ngày thứ 49 sau khi chồng mất, em trai anh đến tìm tôi—và lý do anh nói ra khiến tôi nghẹn đắng, vừa đau vừa tủi đến không đứng vững…

Tôi vẫn chưa thật sự tỉnh khỏi cơn ác mộng đã nuốt trọn cuộc đời mình. Ba năm trước, tôi và Hoàng cưới nhau, bất chấp sự phản đối dữ dội từ phía gia đình anh. Nhà anh giàu, gia thế lớn; còn tôi chỉ là cô gái tỉnh lẻ, sống với mẹ buôn bán nhỏ ngoài chợ.

Ngày Hoàng dắt tôi về xin cưới, mẹ anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo như gió mùa đông:
“Loại con gái nghèo đừng mong bám vào con trai tôi.”

Tôi định rút tay lại, nhưng Hoàng nắm thật chặt:
“Con chỉ cần Thảo. Mẹ đồng ý hay không, con vẫn cưới.”

Chỉ có tình yêu của anh mới đủ sức kéo tôi bước chân vào căn nhà mà tôi biết trước… mình sẽ chẳng bao giờ được đón nhận.

Nhưng đời không dễ dàng. Một tháng sau vì áp lực gia đình, chúng tôi chia tay. Đúng lúc ấy, tôi phát hiện mình có thai. Hoàng nghe tin đã khóc, rồi chạy về cầu xin mẹ. Cuối cùng đám cưới cũng diễn ra, nhưng cái lạnh trong ánh mắt nhà chồng thì chưa từng mất đi.


Những ngày sống chung — tôi hiểu rằng “cưới” không có nghĩa là “được chấp nhận”

Tôi tưởng hôn nhân sẽ là hạnh phúc. Nhưng từ ngày bước vào nhà ấy, mẹ chồng đuổi người giúp việc và giao hết việc nhà cho tôi:
nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp… không sót một thứ.

Hoàng mải công việc, đi sớm về khuya.
Tôi lặng lẽ mang thai, sinh con, rồi chăm con trong căn biệt thự rộng đến mức mỗi bức tường cũng như đang soi mói.


Bi kịch ập đến vào một đêm mưa — và cướp anh khỏi mẹ con tôi

Hai tháng trước, Hoàng đột quỵ khi làm việc khuya ở công ty. Khi được phát hiện, anh đã không còn.

Tôi bủn rủn, như rơi vào một hố đen không đáy. Con gái tôi, mới hơn hai tuổi, nhìn ảnh ba rồi líu ríu hỏi:
“Ba đâu rồi mẹ?”

Tôi không trả lời được.

Mẹ chồng tôi thì gào lên giữa đám tang:
“Chính cô! Cô khắc chồng, mới khiến con tôi chết yểu! Đồ sát phu!”

Tôi chỉ quỳ trước di ảnh anh, nghẹn lại:
“Nếu có kiếp sau… xin đừng để em phải chịu nỗi đau này nữa.”

Kể từ ngày ấy, tôi sống lặng lẽ trong căn phòng nhỏ tầng hai, vừa nuôi con, vừa chịu đựng sự lạnh nhạt của cả nhà.


Rồi đến ngày thứ 49 — Minh bước vào phòng tôi

Khi tôi đang dỗ con ngủ, Minh – em trai của Hoàng – mở cửa.

“Chị Thảo… em có chuyện muốn nói.”

Tôi ngẩng đầu. Ánh mắt Minh vừa áy náy, vừa như đang cố giấu điều gì.

“Trước khi anh Hoàng mất vài tháng, hai anh em có uống rượu. Hôm ấy anh say… rồi anh khóc. Anh nói nếu một ngày nào đó có chuyện gì xảy ra… nhờ em thay anh chăm sóc mẹ con chị.”

Tôi chết lặng.

Không phải vì tôi sợ Minh, càng không phải vì tôi nghi ngờ điều gì không đúng mực.
Mà vì tôi thương.

Thương người đàn ông đã mất, thương cả người em trai phải mang theo lời dặn ấy trong lòng suốt thời gian qua.

Tôi nói nhỏ:

“Minh à… chị hiểu lòng em. Nhưng anh Hoàng mất rồi, chị không muốn người đời dị nghị. Chị chỉ muốn nuôi con, sống bình yên. Đừng vì chị mà để người ta hiểu lầm.”

Minh lặng im hồi lâu rồi gật đầu:

“Em biết. Nhưng nếu ai làm khó chị… chị nói với em.”

Tôi nghe mà nước mắt rưng rưng. Trong căn nhà lạnh lẽo này, đó là câu nói tử tế đầu tiên sau bao tháng ngày tăm tối.


Từ hôm đó, Minh thi thoảng ghé qua… đúng như lời anh hai giao lại

Cánh cửa phòng tôi bị kẹt — Minh sửa.
Bóng đèn hư — Minh thay.
Con bé khóc đòi ăn bánh — Minh mua.

Không vượt quá giới hạn.
Không một lời quá trớn.
Chỉ lặng lẽ, đúng mức, đúng bổn phận… như đang giữ lời hứa cuối cùng của anh trai.

Mẹ chồng tôi cũng bắt đầu dịu đi. Có lẽ bà thấy tôi vẫn ở lại, vẫn chăm con, chẳng một lời oán trách, chẳng bỏ nhà đi như bà từng nghĩ.

Căn nhà bỗng bớt lạnh, dù vẫn thiếu đi người mà tôi thương nhất.


Và rồi tôi tìm thấy tờ giấy gấp trong ví của Hoàng…

Trong lúc dọn tủ áo của chồng, tôi phát hiện một mảnh giấy nhỏ.

Là chữ của anh.

Nét chữ run rẩy, như viết trong lúc mệt mỏi:

“Nếu có ngày anh không còn, chỉ mong mẹ con em bình yên.
Hãy để Minh giúp em khi cần.
Anh tin em sẽ hiểu.
Anh yêu em – mãi mãi.”

Tôi run rẩy đọc từng dòng. Giọt nước mắt làm nhòe chữ cuối cùng.

Tôi đặt tay lên mảnh giấy, thì thầm như đang nói với anh ở nơi xa:

“Em hiểu rồi, Hoàng ạ. Em sẽ sống thật tốt.
Em sẽ để con lớn lên với đầy đủ tình thương.
Không phải nhờ ai cứu vớt… mà là nhờ chính tình yêu mà anh để lại.”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng cuối ngày rơi xuống gương mặt con gái đang cười ngây thơ.

Tôi nhìn con, bỗng thấy lòng nhẹ như vừa buông được một nỗi đau dài.

Không cần ai thương hại.
Không cần lời dị nghị.
Tôi đủ mạnh mẽ để sống —
vì anh, vì con… và vì chính tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *