2 con vội vã đưa mẹ 60t vào viện, bà ôm bụng to như có bầu và sự thật phía sau

2 con vội vã đưa mẹ 60t vào viện, bà ôm bụng to như có bầu và sự thật phía sau

Hai con vội vã đưa mẹ 60 tuổi nhập viện, bụng to như bầu – sự thật phía sau khiến ai cũng lặng người

Chiều gió tháng Mười thổi hun hút qua con ngõ nhỏ.
Chiếc taxi thắng gấp trước cổng bệnh viện, cửa mở ra, bà Hòa – 60 tuổi – ôm bụng, mặt tái nhợt vì đau.

Mai và Long hốt hoảng dìu mẹ vào phòng cấp cứu.

– Mẹ ráng lên, tới nơi rồi!
– Đau… đau như có thứ gì đang đạp trong bụng…

Suốt vài tháng, bụng bà Hòa cứ lớn dần. Bà luôn bảo chỉ là rối loạn tiêu hoá, tích nước, không chịu khám.

Bác sĩ siêu âm, cau mày:

– Không phải thai. Là u xơ tử cung lớn, có dấu hiệu xoắn cuống, gây đau dữ dội.

Ông dừng lại, rồi tiếp:

– Nhưng có điều này lạ… trên tử cung có sẹo mổ sinh cũ – vết khâu ngang bụng dưới.

Mai giật mình:

– Sẹo mổ sinh? Mẹ sinh thường cả hai đứa mà…

Bác sĩ mở hồ sơ:

– Theo lưu trữ, bà Hòa mổ sinh tại bệnh viện này năm 1994. Có chữ ký và vân tay đầy đủ.

Không khí chợt nặng nề.
Long run run hỏi:

– Năm đó… là sau khi ba con mất… Mẹ có điều gì chưa nói với tụi con sao?


Ca phẫu thuật hoàn tất. Bà Hòa tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi nhìn hai con ngồi cạnh.

– Các con biết rồi… phải không?

Bà nhìn trần nhà thật lâu, giọng run run:

– Năm đó… ba con mất chưa đầy mấy tháng, mẹ lỡ mang thai với người khác.
Mẹ xấu hổ, trốn lên đây sinh… giấu tất cả họ hàng.
Đứa bé vừa chào đời, mẹ gửi người ta nuôi.
Mẹ sợ các con hận mẹ…

Mai bật khóc. Long chỉ nắm tay mẹ, không nói được gì.

Bác sĩ bước vào:

– Còn điều này… Hôm nay có một thanh niên tên Nguyễn Văn Khánh hiến máu cho bệnh nhân này. Khi thấy tên “Hòa”, anh ấy hỏi có phải người từng sinh anh năm 1994 không.

Cửa phòng mở.
Một chàng trai trẻ bước vào, tay còn cầm túi máu vừa truyền xong.
Ánh mắt anh chạm vào gương mặt già nua trên giường bệnh.

Không ai nói một lời.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tất cả đều hiểu:
Sợi dây máu mủ – dù giấu kín bao năm – cũng tìm được đường quay trở về.

Cuộc hội ngộ của những vết thương cũ

Phòng bệnh chiều muộn. Ánh nắng yếu ớt rọi qua khung cửa, quện cùng mùi thuốc sát trùng.

Nguyễn Văn Khánh đứng lặng.
Mai lau nước mắt. Long nhìn xuống bàn tay mình, như sợ sự thật quá nặng nề.

Bà Hòa run run đưa tay ra:

– Con… là Khánh?

Chàng trai gật nhẹ. Giọng nghẹn lại:

– Con không dám chắc. Nhưng… cha mẹ nuôi từng nói con được nhận từ bệnh viện này… năm 1994.
Và khi nghe tên bác sĩ đọc… Hòa… tim con như bị bóp nghẹt.

Bà Hòa siết mép chăn, nước mắt rơi không kịp lau:

– Mẹ… xin lỗi.
Mẹ đã không đủ can đảm giữ con bên đời mẹ.

Căn phòng chìm trong im lặng.
Mai đứng dậy, đến gần Khánh.

– Anh… đã sống tốt chứ?

Khánh nở nụ cười buồn:

– Con lớn lên trong một gia đình tử tế. Ba mẹ nuôi yêu thương con.
Con không oán ai.
Chỉ… chỉ luôn có cảm giác thiếu một phần nào đó…

Anh nhìn người phụ nữ đang nằm đó:

– Con vẫn luôn muốn biết…
Con được sinh ra từ ai.
Và vì sao bị bỏ lại.

Bà Hòa khóc thành tiếng, giọng nấc nghẹn:

– Không phải mẹ bỏ con…
Ngày đó mẹ mất hết…
Ba con mất, gia đình quay lưng… mẹ mang thai trong tủi hổ.
Mẹ không đủ sức nuôi ba đứa, không đủ mặt mũi nhìn họ hàng.
Mẹ sợ hai anh chị con bị coi rẻ.
Mẹ… chỉ biết chọn cách đau nhất.

Long bước tới, đặt tay lên vai Khánh:

– Anh… không phải người lạ.
Dù chuyện có thế nào… anh là máu mủ của gia đình này.

Khánh cúi đầu, đôi vai run lên.

– Con… không biết phải xưng hô sao nữa.

Bà Hòa đưa tay ra, khẽ gọi:

– Lại đây… con. Dù chỉ một lần… gọi mẹ cũng được.

Khánh tiến đến. Bàn tay gầy guộc nắm lấy tay anh. Ấm… run… mà thật.

Anh nghẹn ngào:

– Mẹ…

Tiếng “Mẹ” đầu tiên sau ba mươi năm.
Không oán trách, chỉ có nỗi nhớ chưa từng được gọi tên.

Mai ôm lấy cả hai, vừa khóc vừa cười:

– Gia đình mình… đông thêm rồi.

Ngoài hành lang, tiếng loa vang lên báo giờ thăm bệnh kết thúc.
Bên trong phòng, ba đứa con – hai người lớn lên cùng mẹ, một người lạc mất ba mươi năm – ngồi kề bên giường bệnh.

Không ai nói nữa.
Nhưng nỗi đau đã bắt đầu được chữa lành.

Có những đứa trẻ được sinh ra từ trái tim trước khi được sinh ra từ cơ thể…
Và có những người mẹ yêu con bằng cách… chịu đựng tất cả một mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *