Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Khói bụi chưa tan hết, nhưng bàn tay nhỏ bé phủ lớp vảy đỏ đã cào rạch nền bê tông, phát ra âm thanh ghê rợn. Từ đống đổ nát, cô bé chậm rãi bước ra, thân hình gầy guộc, da thịt nứt toác xen kẽ vảy đỏ, đôi mắt lấp lánh như hai hòn than cháy dở.
Ông lão choáng váng, cố trườn về phía trước:
– Cháu… vẫn sống?
Cô bé ngước nhìn, nụ cười méo mó:
– Sống… nhưng không còn là cháu nữa. Một nửa của cháu giờ thuộc về nó…
Tiếng “thình thịch” vang lên mạnh mẽ từ lồng ngực bé, không còn giống nhịp tim, mà như tiếng trống khải hoàn.
Cô y tá lảo đảo đứng dậy, ánh mắt căm phẫn:
– Các người đã biến bao đứa trẻ thành công cụ, và giờ… mọi thứ quay lại nuốt chính ta.
Nàng rút từ tập hồ sơ một trang cuối, ném ra trước mặt ông lão. Ông nhìn xuống, đôi mắt đục ngầu bàng hoàng. Trên đó ghi rõ:
“Vật chủ hoàn hảo: phôi thai số 17. Được chuyển cho sản phụ tử vong trên đường tới bệnh viện. Đứa trẻ sinh ra mang một nửa huyết thống ký sinh, một nửa dòng máu con người. Mẹ chết ngay trên bàn mổ. Ông ngoại – người giám hộ duy nhất.”
Ông lão run rẩy, nước mắt chảy dài:
– Vậy ra… ngay từ đầu, cháu tôi đã bị chọn… không phải ngẫu nhiên…
Cô bé mỉm cười buồn:
– Ông ơi… ông chưa bao giờ có cơ hội cứu cháu.
Căn hầm rung chuyển lần nữa, vách tường nứt toác. Sinh thể ký sinh trỗi dậy trong cô bé, lan khắp cơ thể, biến bé thành một bán quái vật. Những xúc tu đỏ vươn ra, xuyên thủng bê tông, nuốt trọn những thi thể còn sót lại.
Ông lão lảo đảo, gào to:
– Nếu cháu còn nghe thấy ông… xin hãy chống lại nó!
Đôi mắt bé thoáng ánh lên sự giằng xé. Một khoảnh khắc, ánh đỏ nhạt dần, thay bằng tia nhìn của một đứa trẻ sợ hãi:
– Ông ơi… cháu… đau quá…
Nhưng ngay lập tức, giọng khác vang lên, trầm khàn:
– Nó thuộc về ta. Con người chỉ là lớp vỏ bọc.
Cô y tá rút khẩu súng, nã đạn liên hồi. Xúc tu quét ngang, hất nàng ngã dúi dụi, máu phun ướt ngực áo.
Ông lão lao tới, bất chấp, ôm chặt lấy cơ thể quái dị kia, áp trán vào trán cháu gái:
– Nếu phải chết… ông sẽ cùng chết với cháu!
Ngay khoảnh khắc ấy, ông rút từ túi áo một ống tiêm cũ – loại thuốc cuối cùng ghi trong hồ sơ: “Hợp chất 0 – dung môi hủy ký sinh.”
Ông gào lên, tiêm thẳng vào ngực cháu.
Cô bé thét lên, toàn thân rung bần bật. Ánh sáng đỏ lóe rực, rồi yếu dần. Xúc tu co lại, da thịt nứt vỡ, những mảnh vảy rơi tung tóe.
– Ông… sao ông phải… – giọng bé run rẩy, trở lại trong trẻo.
Ông cười, máu ứa ra khóe môi:
– Vì cháu là… tất cả của ông.
Hợp chất bắt đầu phát huy tác dụng, hủy tế bào ký sinh. Nhưng đồng thời, nó cũng thiêu cháy cơ thể vật chủ.
Cô bé run lên, nước mắt rơi:
– Ông ơi… cháu không muốn biến mất…
Ông ôm chặt, thì thầm:
– Không ai biến mất cả… cháu sẽ luôn ở trong tim ông.
Một luồng sáng trắng bùng nổ, bao trùm cả căn hầm. Tiếng rít, tiếng gào, tất cả hòa vào nhau rồi tan biến.
Khi ánh sáng dịu xuống, chỉ còn lại một khoảng trống im lặng. Giữa đống đổ nát, ông lão ngồi đó, vòng tay ôm chặt cơ thể bé nhỏ đã bất động. Gương mặt bé hồng hào, an yên như đang ngủ, không còn dấu vết của quái vật.
Cô y tá, toàn thân máu me, gượng đứng, nước mắt rơi lã chã:
– Ông đã… cứu tất cả.
Ông lão không trả lời, chỉ cúi xuống, áp má lên mái tóc mềm mại. Hơi thở ông yếu dần, nhịp tim loạng choạng. Nhưng đôi môi vẫn mỉm cười:
– Cháu… ngoan… chúng ta… về nhà thôi…
Ông ngã xuống, ôm chặt cháu trong vòng tay, hơi thở tắt lịm.
Vài giờ sau, lực lượng cứu hộ tới, kéo cô y tá ra khỏi đống đổ nát. Bệnh viện chìm trong hoang tàn, như dấu tích của một cơn ác mộng.
Trên cáng, nàng nhìn lại, thấy thi thể ông lão và cháu gái vẫn ôm nhau, ánh sáng ban mai rọi qua khung kính vỡ, phủ lên họ một vầng hào quang.
Nàng khẽ thì thầm:
– Ít nhất… hai ông cháu đã tìm được bình yên.
Một tháng sau, bệnh viện bị phong tỏa, hồ sơ tuyệt mật bị đốt sạch. Người ta coi đây như “vụ tai nạn nổ hầm” và chấm dứt mọi điều tra.
Cô y tá sống sót, mang trong lòng gánh nặng bí mật. Nàng rời thành phố, đi xa, hy vọng chôn vùi ký ức.
Nhưng một đêm, trong căn phòng trọ ẩm thấp, nàng nghe tiếng “thình… thịch” khe khẽ. Tim nàng chợt thắt lại. Trên cánh tay, nơi từng bị máu ký sinh bắn trúng, xuất hiện một vệt đỏ mờ, như mạch máu cựa quậy dưới da.
Nàng sững người, thì thầm trong bóng tối:
– Không… lẽ nào…
👉 Hồi kết hé lộ: Ông lão và cháu gái đã hy sinh để chấm dứt bi kịch, nhưng ký sinh thể không hoàn toàn biến mất. Nó đã gieo “hạt mầm” mới vào cơ thể cô y tá, báo hiệu vòng luân hồi kinh hoàng chưa thật sự kết thúc.