Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Cánh cửa thép khép sầm, để lại khoảng hành lang lạnh lẽo chìm trong im lặng. Ông lão gục xuống nền, hơi thở gấp gáp, trái tim già nua như bị ai bóp nghẹt. Tiếng cháu gái vọng lại, mơ hồ mà ám ảnh: “Đừng tìm cháu…”
Nhưng ông biết, ông không thể ngồi yên.
Trong cơn hoảng loạn, ông nhận ra tiếng bánh xe sắt nghiến trên sàn gạch, kéo dài theo hành lang dẫn xuống tầng hầm. Ông run rẩy lần theo, đôi chân yếu ớt nhưng trái tim rực lửa quyết tâm.
Qua những cánh cửa khóa kín, cuối cùng ông phát hiện một khe sáng mờ từ khe cửa thép. Bên trong, giọng người vang vọng:
– Ca thí nghiệm thứ mười ba… cuối cùng cũng thành công.
– Mẫu ký sinh thể dung hợp ổn định với cơ thể vật chủ. Đứa bé này sẽ mở ra giai đoạn mới…
Ông lão chết lặng, toàn thân nổi da gà. Thí nghiệm? Vật chủ?
Đêm ấy, ông tìm được cơ hội lẻn vào phòng hành chính. Trong ngăn tủ khóa, ông moi ra một tập hồ sơ dày cộp, bọc trong bìa đỏ in dấu “Tuyệt mật”.
Lật từng trang, ông kinh hoàng khi thấy những bức ảnh đen trắng cũ: trẻ em với chiếc bụng phình dị dạng, ánh mắt vô hồn. Bên dưới ghi rõ:
“Dự án Ký Sinh — khởi động năm 1985.”
“Mục tiêu: nuôi cấy sinh thể lai trong cơ thể trẻ em để nghiên cứu sự tiến hóa của mô bào.”
Ông run rẩy lẩm bẩm:
– Trời ơi… họ đã biến trẻ con thành… vật thí nghiệm.
Có trang còn ghi chú: “Tỉ lệ sống sót: dưới 5%. Hồ sơ phải tiêu hủy nếu thất bại.”
Nước mắt ông rơi trên trang giấy ố vàng. Thì ra tất cả “khối u” năm xưa đều là sản phẩm của những thí nghiệm đen tối. Và giờ, cháu gái ông chính là nạn nhân tiếp theo.
Tiếng bước chân vang lên. Ông vội nhét tập hồ sơ vào áo, nín thở. Một nhóm bác sĩ bước vào, không hề biết ông đang nấp trong góc tối.
– Báo cáo đã gửi cho cấp trên. Nếu lần này thành công, “họ” sẽ không cắt nguồn tài trợ nữa.
– Nhưng đứa bé kia… nó tỉnh dậy nhanh quá. Lúc siêu âm, sóng của ký sinh thể đã làm hỏng cả hệ thống. Nếu mất kiểm soát…
– Không được để mất. Đây là mẫu hoàn hảo nhất.
Ông nghe từng chữ, như từng nhát dao đâm vào ngực. Vậy là tất cả… từ ca mổ, đến kết quả mập mờ, đến những lời trấn an, chỉ là một màn kịch.
Đêm khuya, ông lẻn đến khu tầng hầm mà ban ngày đã nghe loáng thoáng. Cánh cửa thép mở hé, bên trong ánh đèn chói lòa. Cô bé bị trói trên giường kim loại, xung quanh là vô số thiết bị dây dẫn.
Ông muốn lao vào, nhưng bỗng nghe giọng cháu bé vang lên – không phải bằng miệng, mà vang trong đầu ông như tiếng vọng mơ hồ:
– Ông… đừng lại gần… nó biết ông đang ở đây.
Ông rùng mình, ánh mắt bé tràn lệ, vừa sợ hãi vừa van nài. Ngay lúc ấy, bụng bé co giật mạnh, toàn bộ máy móc xung quanh bắn tia lửa. Một âm thanh lạ, nửa như gầm rú, nửa như tiếng trẻ sơ sinh, vang lên từ trong cơ thể bé.
Các bác sĩ cuống cuồng:
– Ký sinh thể đang thức tỉnh! Nhanh, tiêm dung dịch ổn định!
Ông lão chỉ kịp thấy ánh sáng đỏ rực lóe lên từ bụng cháu, soi cả căn phòng, trước khi cửa thép sập lại.
Khi tuyệt vọng quay về hành lang, ông bất ngờ bị một bàn tay kéo mạnh vào góc tối. Là một y tá trẻ, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt quyết liệt.
– Tôi chính là người đã để lại phong bì cho ông – cô thì thào. – Nếu không dừng họ lại, con bé sẽ không sống nổi.
Ông nghẹn ngào:
– Hãy cứu cháu tôi. Xin hãy nói sự thật.
Cô gái nhìn quanh, rồi thở gấp:
– Bệnh viện này chỉ là vỏ bọc. Đằng sau là một tổ chức bí mật. Họ nghiên cứu “ký sinh thể” hàng chục năm, nhưng chưa bao giờ thành công. Cho đến bé… bé là cá thể đầu tiên đồng bộ hoàn hảo. Nếu ký sinh thể ra đời hoàn toàn… nó sẽ không còn là người nữa.
Lời nói như nhát búa giáng xuống đầu ông lão.
Tiếng còi báo động vang lên. Cả tòa nhà rúng động. Đèn đỏ nhấp nháy, y tá hoảng loạn chạy tán loạn. Từ xa, vọng lại tiếng thét rợn người:
– Nó thoát ra rồi!
Ông lão tái mặt, lao cùng cô y tá về phía tầng hầm. Nhưng hành lang ngập trong khói và mùi máu tanh nồng nặc. Những vệt đỏ kéo dài như dấu chân… nhỏ bé, nhưng nhầy nhụa.
Ông run rẩy, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Cháu tôi đâu rồi?
Cuối hành lang, cánh cửa thép bật tung. Căn phòng thí nghiệm tan hoang, thiết bị vỡ nát. Trên bàn, dây trói bị xé toạc. Không thấy cô bé đâu.
Thay vào đó, trên tường bê tông, ai đó – hoặc thứ gì đó – đã dùng máu viết nguệch ngoạc một dòng:
“ĐỪNG TÌM TA – VÌ TA ĐÃ Ở TRONG MỖI NGƯỜI.”
Ông lão sững sờ, đôi chân khuỵu xuống. Không chỉ cháu ông… mà có thể cả thế giới đang đứng trước một hiểm họa chưa từng có.
Ở cuối hành lang, vang vọng một tiếng cười trẻ con rùng rợn, xa xăm… và rồi tắt ngấm.
xem tiếp: PHẦN 5 — TIẾNG CƯỜI TRONG BÓNG ĐÊM