Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

PHẦN 3 — BẰNG CHỨNG THẦM LẶNG

PHẦN 3 — BẰNG CHỨNG THẦM LẶNG

Căn nhà nhỏ giữa làng bỗng chốc thành một cơn hỗn loạn. Cô bé nằm quằn quại trên giường, mồ hôi ướt đẫm tóc tai, khuôn mặt tím tái. Chiếc bụng vừa phẫu thuật nay lại phồng căng lên từng phút, như thể có một sinh vật vô hình đang gõ nhịp từ bên trong.

Mọi người luống cuống, kẻ thì khóc, người thì chạy đi gọi bác sĩ trạm y tế. Ông lão lặng người, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào tờ giấy vừa rơi xuống đất. Những con chữ lem nhem do thấm mồ hôi bất ngờ hiện rõ:

“…Nó sẽ quay lại.”

Tim ông thắt lại. Trong khoảnh khắc, ông thấy toàn thân lạnh buốt như đứng trước vực sâu.


1. Cơn sốt kỳ lạ

Bác sĩ trạm vội đến. Ông ta khám qua loa rồi lắc đầu:

– Không thể nào, ca phẫu thuật đã lấy hết khối u rồi, sao bụng lại sưng to thế này?

Kim tiêm hạ sốt vừa cắm vào, nhiệt độ cơ thể bé có hạ xuống đôi chút, nhưng bụng vẫn căng phồng khó hiểu. Điều kỳ lạ hơn: khi đặt ống nghe, vị bác sĩ run tay đánh rơi, vì ông ta nghe thấy… tiếng tim đập không phải của bé, mà như của một nhịp sống khác nằm ngay trong ổ bụng.

Ông lão thoáng thấy gương mặt bác sĩ tái nhợt. Nhưng chỉ trong giây lát, ông ta cố lấy lại bình tĩnh, trấn an cả nhà:

– Có thể chỉ là phản ứng sau mổ. Tôi sẽ chuyển bé lên bệnh viện huyện để theo dõi kỹ hơn.

Song đôi mắt ông ta nói lên một điều khác: ông ta đang che giấu.


2. Lời thú nhận nửa vời

Xe cấp cứu lao vội trong đêm. Ông lão ngồi sát cháu, bàn tay gầy guộc nắm chặt bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt. Bác sĩ trạm ngồi đối diện, mồ hôi túa ra, thỉnh thoảng lại liếc phong bì trắng mà ông lão kẹp chặt trong tay.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, ông lão hỏi:

– Bác sĩ… ông biết chuyện gì phải không?

Người đàn ông im lặng, rồi khẽ nói, giọng run run:

– Tôi không chắc… nhưng trước đây, tôi từng nghe về những ca bệnh tương tự. Người ta gọi đó là “u ký sinh”. Không phải chỉ là khối u, mà là thứ phát triển như có sự sống riêng.

Ông lão sững sờ, đôi môi mấp máy mà không thành lời. Bác sĩ vội ngắt:

– Đừng nói cho bé biết. Đừng để ai biết. Có những chuyện… càng đào sâu càng nguy hiểm.

Ông lão muốn hỏi thêm, nhưng đúng lúc ấy, cô bé bật dậy, đôi mắt mở trừng, thốt ra những câu nghẹn ngào:

– Ông… nó đang thì thầm trong bụng cháu… nó muốn ra ngoài…

Mọi người chết lặng.


3. Hồ sơ bị thất lạc

Đến bệnh viện huyện, họ nhanh chóng đưa bé vào phòng cách ly. Bác sĩ trưởng khoa yêu cầu nộp hồ sơ bệnh án từ bệnh viện tỉnh. Nhưng khi kiểm tra lại, tập hồ sơ đã… biến mất.

Ông lão bủn rủn tay chân. Rõ ràng ông đã cất kỹ trong túi áo. Sao bây giờ chỉ còn chiếc phong bì cảnh báo kia?

Một y tá trẻ kéo ông ra ngoài, hạ giọng:

– Cụ ơi, cháu từng thấy một người đàn ông lạ mặt vào phòng hồi sáng. Có thể ông ta đã lấy hồ sơ.

Ông lão sững người, nhớ lại bóng áo khoác tối màu. Phải chăng hắn ta đã theo dõi họ từ lâu?


4. Tín hiệu lạ trong bụng

Kết quả siêu âm mới khiến cả ê-kíp bác sĩ bàng hoàng. Trên màn hình, khối đen bất thường vẫn còn, thậm chí có nhiều sợi như mạch máu bám chặt vào cơ thể bé. Nhưng điều kinh khủng nhất: khối đó… phát ra dao động nhịp nhàng, như một tín hiệu.

Một bác sĩ lẩm bẩm:

– Nó giống như… nhịp sóng điện.

Ngay lúc ấy, màn hình siêu âm nhấp nháy, phát ra tiếng rè rè lạ thường. Cô bé rên rỉ, bụng co giật dữ dội. Tất cả thiết bị y tế đồng loạt chập chờn, như bị nhiễu sóng.

Một bác sĩ khác hoảng hốt:

– Không thể giải thích được… đây không phải bệnh lý thông thường!

Ông lão tái mặt. Trong đầu ông văng vẳng câu nói khàn khàn của bóng người bí ẩn hôm trước: “Đừng tin hết những gì bác sĩ nói.”


5. Manh mối từ quá khứ

Khi tình trạng bé tạm ổn, ông lão tìm đến một y tá già, người từng công tác ở bệnh viện tỉnh hàng chục năm. Nghe câu chuyện, bà chỉ khẽ thở dài:

– Cụ ơi, đây không phải lần đầu. Cách đây 20 năm, đã có vài ca tương tự. Đứa trẻ nào cũng có khối u lạ trong bụng, cắt đi rồi vẫn mọc lại. Lạ nhất là tất cả hồ sơ bệnh án sau đó đều bị niêm phong hoặc biến mất.

Ông lão run lên:

– Rồi… những đứa trẻ đó sao rồi?

Người y tá tránh ánh mắt, nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ:

– Không ai sống qua mười lăm tuổi. Và trước khi chết… chúng đều nói có “giọng nói lạ trong bụng”.

Ông lão choáng váng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.


6. Căn phòng bí mật

Đêm hôm ấy, ông lén đi quanh bệnh viện, hy vọng tìm thêm manh mối. Khi bước xuống tầng hầm cũ kỹ, ông nghe thấy tiếng bước chân và ánh đèn pin le lói. Ông nấp vào một góc.

Hai người mặc áo blouse trắng đang trao đổi, giọng thì thầm:

– Con bé này cũng giống mấy ca trước… khối “ký sinh thể” đang tái tạo.
– Chúng ta phải báo cho “họ” sớm, kẻo để lộ.
– Hồ sơ tôi đã lấy, nhưng vẫn còn phong bì cảnh báo. Ai đó trong viện đã tuồn ra ngoài…

Ông lão chết lặng. Thì ra chính những người trong bệnh viện cũng liên quan. Họ gọi khối u kia là “ký sinh thể”… và còn có cả “họ” nào đó đứng phía sau.

Bất giác, ông lỡ tay làm rơi hòn đá nhỏ. Hai người kia giật mình quay lại. Ông vội lẩn vào bóng tối, tim đập dồn dập.


7. Lời thì thầm kinh hoàng

Trở về phòng bệnh, ông thấy cháu gái đã tỉnh. Đôi mắt bé long lanh trong bóng tối, nhưng không còn là ánh nhìn trong trẻo thường ngày. Giọng bé khẽ vang, chậm rãi từng chữ, như bị ai khác điều khiển:

– Ông ơi… nó bảo… chẳng bao lâu nữa… nó sẽ được sinh ra.

Ông lão chết điếng.

– Ai… ai bảo?

Cô bé khẽ nhếch môi, nụ cười lạ lùng khiến ông lạnh gáy:

Thứ trong bụng cháu.

Ông hoảng loạn ôm cháu, nhưng ngay lúc ấy, đèn trong phòng chớp tắt liên hồi. Trên máy theo dõi sinh hiệu, nhịp sóng bỗng biến thành một dãy ký tự méo mó, nhưng ông vẫn đọc được ba chữ lặp đi lặp lại:

“NÓ SẮP RA.”


8. Móc câu sang Chương 4

Cả bệnh viện tối sầm trong thoáng chốc như mất điện. Tiếng còi báo động rú vang. Cánh cửa phòng bệnh bật mở, một nhóm người mặc đồ bảo hộ đen tràn vào, nhanh chóng phong tỏa.

Người đi đầu, giọng lạnh lẽo:

– Đưa đứa bé đi. Thời khắc đã đến.

Ông lão bị xô ngã, tuyệt vọng nhìn cháu gái bị kéo đi. Trong khoảnh khắc ấy, bé quay đầu lại, đôi mắt sáng rực lên màu đỏ rùng rợn, giọng vang vọng khắp phòng:

– Ông… đừng tìm cháu… nếu không, nó sẽ giết tất cả.

Tiếng cửa thép đóng sập lại. Ông lão gào lên trong vô vọng.

Và trong tĩnh lặng, phong bì rơi xuống từ túi áo, mở ra thêm một dòng chữ mà ông chưa từng thấy trước đó:

“Chỉ có một cách ngăn nó: tìm kẻ đã tạo ra.” 

XEM TIẾP PHẦN 4: MẶT NẠ RẠN VỠ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *