Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Ông lão ngồi bất động trên ghế dài trước hành lang bệnh viện. Trong tay ông, phong bì trắng run run như đang có sức nặng khủng khiếp. Bên trong không có gì ngoài một tờ giấy gấp gọn, chữ viết nghiêng ngả, rõ ràng được viết vội vàng.
“Khối u không chỉ là u… Hãy cẩn thận.”
Ông đọc đi đọc lại hàng chục lần, mỗi lần như thấy tim mình thắt lại. Cả đời ông từng trải qua nhiều biến cố, nhưng chưa bao giờ một dòng chữ ngắn ngủi lại khiến ông lạnh sống lưng đến vậy.
– Ông ơi, mình về thôi! – giọng cô bé trong trẻo vang lên.
Ông giật mình, vội nhét phong bì vào túi áo. Đôi mắt đục ngầu vì tuổi già nhìn cháu gái đang ríu rít cười nói với mẹ. Chiếc bụng từng căng tròn nay gọn gàng lại, nhưng ký ức về nỗi sợ mổ xẻ vẫn còn in hằn trong ánh mắt trong veo ấy. Ông mím môi, quyết định không nói gì… ít nhất là lúc này.
Trên đường về quê, chiếc xe khách lắc lư theo con đường ngoằn ngoèo. Người trong gia đình mải vui mừng, chỉ có ông lão thi thoảng liếc ra cửa kính. Ông chợt nhận ra: suốt từ cổng bệnh viện, luôn có một người mặc áo khoác tối màu đi theo họ. Khi xe rời bến, bóng người đó cũng lặng lẽ bước ra, gọi một cuộc điện thoại.
Ông nhíu mày. Một cảm giác bất an dâng lên.
Đêm đầu tiên ở quê, ai nấy đều ngủ say vì mệt. Riêng ông lão không chợp mắt. Ông lấy phong bì ra, lần này soi kỹ từng nét chữ. Dưới ánh đèn dầu leo lét, ông thấy ở góc giấy có vết nhòe như ai đó đã cố xóa đi một đoạn. Sau khi khẽ nghiêng giấy, dòng chữ mờ hiện lên:
“…trước khi quá muộn.”
Ông lặng người.
Bất chợt, tiếng chó sủa vang ngoài sân. Ông vội bước ra, chỉ kịp thấy bóng một người vội biến mất sau hàng tre. Trong đêm yên tĩnh, tiếng gió rít qua kẽ lá nghe rợn cả người.
Sáng hôm sau, khi mọi người còn ngủ, ông lão lén mở tập hồ sơ y tế ra xem lại. Ông không rành chữ nghĩa, nhưng vẫn nhận ra có vài trang bị rút ra. Trong tập kết quả siêu âm chỉ còn những tờ giấy chung chung, không có bản chi tiết ban đầu.
Ông run rẩy nhớ lại: trước khi xuất viện, ông rõ ràng đã thấy bác sĩ cẩn thận xếp từng giấy tờ vào. Vậy tại sao bây giờ lại thiếu? Ai đã lấy đi?
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Ông giật bắn người. Khi mở cửa, chẳng thấy ai ngoài sân, chỉ có một gói giấy nhỏ đặt trên bậc thềm. Bên ngoài chỉ viết một chữ:
“Đọc.”
Bên trong gói là một bản sao kết quả chụp chi tiết. Hình ảnh mờ đen trắng, nhưng ông vẫn nhận ra có những đường viền bất thường quanh khối u. Bên dưới, bác sĩ ghi chú: “Có dấu hiệu cấu trúc phức tạp, không loại trừ khả năng dị vật sinh học.”
Ông không hiểu hết, nhưng một nỗi sợ lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Đêm thứ hai, cô bé bất ngờ lên cơn sốt cao. Người run lập cập, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa. Mọi người hốt hoảng đưa cháu ra trạm y tế xã. Bác sĩ trực chỉ cho thuốc hạ sốt rồi lắc đầu:
– Sau ca phẫu thuật lớn như vậy, lẽ ra bé phải theo dõi thêm. Sao bệnh viện lại cho xuất viện sớm thế?
Ông lão im lặng, tay nắm chặt phong bì. Trong giấc mơ mê man, cô bé liên tục gọi:
– Đừng… đừng lấy nó đi… nó đang nhìn cháu…
Cả nhà chết lặng. Ai cũng nghĩ bé còn ám ảnh bởi ca mổ, chỉ có ông lão hiểu: dường như còn điều gì đó họ chưa biết.
Hôm sau, khi thay băng cho cháu, ông tình cờ thấy quanh vết mổ có những vệt hằn mờ như hình tròn lạ lùng. Không giống vết mổ bình thường. Ông sờ thử thì thấy hơi ấm tỏa ra, nóng hơn phần da xung quanh.
Ông lão sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Ông nhớ lại phong bì bí ẩn: “Khối u không chỉ là u…”
Đêm ấy, sau khi mọi người đã ngủ, ông lặng lẽ bước ra sân. Trăng lấp ló sau mây, soi bóng ông già gầy gò run rẩy cầm theo gói hồ sơ y tế. Ông biết mình không thể giấu gia đình mãi.
Ông ngước nhìn bầu trời đêm, lòng trĩu nặng. Nếu sự thật khối u kia không chỉ là bệnh lý… thì nó là gì? Và tại sao lại có người lén để lại lời cảnh báo?
Một tiếng động khẽ vang sau lưng. Ông quay lại – và thấy bóng người mặc áo khoác tối màu hôm trước đang đứng ngay ngoài cổng.
Người đó cất giọng khàn khàn:
– Nếu ông muốn cháu mình sống, đừng tin hết những gì bác sĩ nói…
Rồi bóng đen biến mất vào đêm tối, để lại ông lão đứng chết lặng, tim đập dồn dập. Trong tay, phong bì như nóng rực, dòng chữ ngắn ngủi lại hiện rõ trong đầu:
“…trước khi quá muộn.”
Ông lão còn chưa kịp định thần thì từ trong nhà vọng ra tiếng hét thất thanh. Cả gia đình hoảng loạn chạy vào. Trên giường, cô bé quằn quại, hai tay ôm bụng, mồ hôi túa ra như tắm.
Điều kinh hoàng là phần bụng vừa phẫu thuật xong lại… bắt đầu phồng lên. Không phải chậm rãi, mà căng to từng phút, như thể có thứ gì đó đang cựa quậy bên trong.
Cô bé mở mắt, đôi đồng tử giãn rộng, giọng khàn đặc thốt lên những từ ngắt quãng:
– Ông… nó… nó chưa đi… đâu…
Cả căn phòng sững lặng. Bụng cô bé khẽ rung lên một nhịp, rồi một tiếng động lạ vang ra từ bên trong, tựa như tiếng gõ cửa bí ẩn.
Ông lão đứng chết trân, phong bì trong tay rơi xuống nền gạch. Trên tờ giấy ló ra dòng chữ mờ nhòe, như bị mồ hôi thấm ướt, hiện rõ thêm một đoạn mà trước đó chưa ai thấy:
“…Nó sẽ quay lại.”
còn tiếp…..
Xem Phần 3 : BẰNG CHỨNG THẦM LẶNG
Xem Phần 3 : BẰNG CHỨNG THẦM LẶNG