Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Chiều ngày 5 tháng 5 năm 2025, bầu trời Huế sầm sịt mưa rơi lác đác. Tại nhà hỏa táng An Lạc Viên, không khí tang thương bao trùm. Hàng trăm người có mặt để tiền đưa ông Trương Minh Tín – một doanh nhân tiếng tăm trong ngành dược phẩm miền Trung – người vừa ra đi đột ngột vì cơn đột quỵ.
Giữa dòng người u buồn, Vi Nhã – con gái duy nhất của ông – đứng lặng như tượng. Gương mặt cô hốc hác, mắt sưng đỏ sau nhiều đêm mất ngủ. Cái chết của cha quá nhanh, quá đột ngột khiến cô như người mất hồn. Người đàn ông từng dạy cô về lòng chính trực, sự bản lĩnh, giờ lại nằm lặng yên trong cỗ quan tài gỗ mun bóng loáng.
Tiếng loa vang lên, báo hiệu chuẩn bị đưa linh cữu vào lò thiêu. Quan tài bắt đầu di chuyển chậm rãi trên bánh xe. Vì Nhã cắn chặt môi, hai tay siết chặt dải khăn tang, cố giữ bình tĩnh.
Đúng lúc ấy…
Cốc… cốc…
Một âm thanh rất khẽ. Như có như không. Vi Nhã giật bắn mình. Cô nhìn quanh, những người xung quanh vẫn đứng bất động. Cô cau mày. Phải chăng là ảo giác?
CỐC… CỐC…
Lần này, rõ ràng hơn. Từ trong quan tài phát ra.
Toàn thân Vĩ Nhã lạnh toát, chân tay run rẩy. Cô lao đến chắn trước quan tài, hét lên trong nước mắt:
– Dừng lại! Có người… bên trong còn có người!
Mọi thứ rơi vào hỗn loạn. Mẹ kế cô – bà Diễm – hốt hoảng lao đến, mặt tái mét:
– Con điên rồi à? Ông ấy đã mất! Đừng bày trò nhục nhã trong lễ tang cha mình!
Chồng cũ của cô – Hoàng – cũng can ngăn:
– Vi à, bác sĩ đã ký giấy chứng tử. Em đừng để cảm xúc dẫn lối….
Nhưng Vĩ Nhã lắc đầu, gào lên trong tuyệt vọng:
– Nếu còn một phần trăm cơ hội cha em còn sống, thì ai sẽ chịu trách nhiệm nếu ta thiêu ông?
Trước ánh mắt ái ngại và nghi ngờ, cuối cùng một nhân viên hỏa táng trẻ tuổi rút điện thoại gọi cấp cứu.
Ba mươi phút sau, bác sĩ pháp y có mặt. Quan tài được mở ra.
Ông Tín… vẫn còn thở.
Bác sĩ xác định: ông chưa chết. Cơ thể chỉ rơi vào trạng thái giả tử do sốc sinh lý – một dạng hiếm gặp khiến tim ngừng đập tạm thời.
Cả nhà hỏa táng như vỡ òa. Có người khóc, có người ngã quỵ vì sốc. Vì Nhã gục xuống bên cha, vừa khóc vừa cười như điên dại.
Cha cô đã sống lại. Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu…
Ông Tín được đưa đến phòng hồi sức cấp cao tại Bệnh viện Trung ương Huế. Trong một khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, ông thì thầm với con gái:
Con… đừng để… họ đốt cha…
Chỉ chừng đó, rồi ông hôn mê trở lại. Vì Nhã chết lặng. “Họ” là ai? Tại sao ông lại sợ bị thiêu đến vậy?
Vài ngày sau, di chúc được công bố.
Toàn bộ tài sản, cổ phần, bất động sản… được để lại cho bà Diễm – người vợ kế. Di nguyện: hỏa táng, rải tro xuống biển Vân Đồn, nơi hai người từng đi tuần trăng mật.
Vì Nhã sững sờ.
Từ bé, cô biết cha mình luôn muốn được an táng cạnh tổ tiên ở nghĩa trang Trương Gia. Chưa từng có ai trong nhà nhắc tới việc rải tro biển. Càng kỳ lạ hơn, bản di chúc lại được lập… chỉ ba ngày trước khi ông “qua đời”.
Linh cảm trỗi dậy, cô âm thầm lục lại camera giám sát. Trong đêm ông Tín đột quỵ, camera ghi lại cảnh bà Diêm mang khay trà vào phòng ông lúc 11 giờ khuya.
Ông Tín vốn có thói quen uống trà sen trước khi uống thuốc tim.
Một đoạn ghi âm trong điện thoại mà Vi Nhã từng bỏ quên, nay được bật lên. Giọng ông Tín khàn đục:
“Nếu con nhận được ghi âm này, có lẽ cha đã không còn. Đừng để họ ép con làm điều con không thấy đúng. Đừng để họ đốt cha…”
Vì Nhã ngồi lặng trong bóng tối. Cô đã hiểu.
Trong một lần kiểm tra phòng cha, cô tìm thấy ống tiêm, chai cali clorid rồng và hóa đơn mua thuốc… ghi tên người mua: Trần Minh Hoàng – chồng cũ của cô.
Khi bị đối chất, Hoàng quỳ gục, thú nhận:
Anh không biết đó là thuốc độc. Diễm nói chỉ là thuốc ngủ. Anh… sợ bà ấy tung chuyện anh nợ nần ra với cha em… Anh không cố ý…
Vi Nhã im lặng. Nhưng trái tim cô như bị ai bóp nghẹt.
Cô tập hợp tất cả bằng chứng: hóa đơn, camera, đoạn ghi âm, kết quả pháp y – và cả bức thư tay cha để lại trong két sắt bí mật:
|
“Cha không muốn bị rải tro xuống biển. Nếu có ai ép, con hãy làm theo trái tim con. Cha tin con.”
Tất cả đã rõ ràng.
Tòa án tuyên: di chúc vô hiệu hóa, do lập trong trạng thái không minh mẫn và có dấu hiệu cưỡng ép. Bà Diễm bị tước quyền thừa kế.
Hoàng thoát truy cứu hình sự do chủ động cung cấp bằng chứng, hỗ trợ điều tra, và vì lời thú tội xuất phát từ hối lỗi chân thành.
Ông Tín sau thời gian điều trị – cuối cùng không qua khỏi. Vi Nhã đưa cha về an nghỉ ở nghĩa trang Trương Gia, đúng như nguyện ước.
Cô không mời bà Diễm đến tang lễ. Nhưng gửi cho bà một vòng hoa với lời nhắn:
“Tôi tha thứ, không phải vì chị xứng đáng – mà vì cha tôi không muốn oán hận còn sót lại trên đời này.”
Tháng 12 năm 2025, Vi Nhã sinh con đầu lòng, đặt tên là Thiện Tín – thiện là điều tốt lành, Tín là đức tin, cũng là để nhớ về người cha đáng kính.
Hoàng – sau biến cố – lập một quỹ từ thiện mang tên Trương Minh, chuyên giúp bệnh nhân tim mạch nghèo. Anh không xin quay lại, nhưng luôn lặng lẽ dõi theo mẹ con CÔ.
Còn bà Diêm, rút lui khỏi xã hội, sống ẩn tại một tu viện ở Đà Lạt. Thi thoảng bà gửi thư tay kế lại những kỷ niệm cũ giữa bà và ông Tín. Vi Nhã không trả lời, nhưng giữ lại tất cả.
Mỗi dịp Tết, cô dẫn con trai đến mộ ông ngoại, chỉ vào tấm bia đá cũ, mỉm cười:
Đây là người dạy mẹ biết sống tử tế, và biết buông bỏ đúng lúc.
Có những âm mưu được che giấu kỹ lưỡng. Có những sự thật chỉ lóe lên… từ một tiếng gõ nhỏ mơ hồ trong quan tài.
Nếu hôm đó Vi Nhã không tin vào linh cảm của mình, nếu cô không dám đứng chắn ngang đường thiêu…
Thì lửa đã cuốn đi tất cả – cả người cha, cả công lý, cả sự thật.
Nhưng may mắn thay, tiếng gõ ấy – yếu ớt nhưng kiên cường – đã lay động trái tim người còn sống. Và nhờ thế, sự thật được vén lên. Công lý được trả lại. Một linh hồn được cứu rỗi.
Và một người con – sau tất cả – đã giữ đúng lời hứa với cha mình: không để người tốt bị quên lãng, không để cái ác ung dung sống tiếp.