Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Ông lão 75 tuổi đem 3 cây vàng ra tiệm bán, ai ngờ chủ tiệm vừa kiểm tra đã thốt lên “Toàn vàng giả mà ông cũng mang đến đây sao?”

Ông lão 75 tuổi đem 3 cây vàng ra tiệm bán, ai ngờ chủ tiệm vừa kiểm tra đã thốt lên “Toàn vàng giả mà ông cũng mang đến đây sao?”

Ông Thành có ba cây vàng cất giữ phòng khi ốm đau, bệnh tật. Cả đời làm lụng vất vả, ông chỉ có chừng ấy tài sản, coi như của để dành lúc cuối đời. Con trai ông, tên là Duy, biết chuyện đó. Hồi ấy, Duy đang làm ăn thua lỗ, nghe đâu là do đầu tư vào một dự án thất bại. Vàng khi ấy giá chỉ khoảng 80 triệu đồng/cây. Duy về năn nỉ, thuyết phục bố cho vay ba cây vàng để “quay đầu”. Thương con, ông Thành đắn đo mãi rồi cũng gật đầu đồng ý. Duy hứa sau này làm ăn khấm khá sẽ trả lại gấp đôi.

Nhiều năm trôi qua, công việc của Duy dần ổn định. Anh mua xe, xây nhà, cuộc sống sung túc hơn trước rất nhiều. Giá vàng cũng tăng vọt, lên đến 120 triệu đồng/cây. Ông Thành thỉnh thoảng nhắc khéo chuyện tiền bạc, nhưng Duy đều lờ đi, lấy lý do bận việc hoặc đang dồn vốn cho những dự án khác.

Một ngày kia, bà nhà ông Thành đổ bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Ông Thành đành hỏi Duy về món nợ cũ.
– Con trai, giờ mẹ ốm rồi, bố cần tiền để lo cho mẹ, – ông nói.

Duy chau mày, giọng bực dọc:
– Bố không thương con à? Sao cứ đòi nợ đúng lúc con cần vốn phát triển sự nghiệp? Bố có biết con vất vả thế nào không? Hay trong mắt bố, chỉ có ba cây vàng đó?

Nghe con nói, lòng ông Thành như dao cứa. Ông không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ quay đi, mắt rưng rưng. Ba cây vàng ấy là cả đời chắt chiu, để lo cho gia đình, chứ nào phải của riêng ông.

Hôm sau, Duy mang đúng ba cây vàng đến trả bố. Anh ném mạnh xuống bàn:
– Đây! Bố cầm lấy đi! Cứ bắt con phải trả cho bằng được, chắc bố mừng lắm.

Ông Thành lặng lẽ cầm lấy, mang vàng ra tiệm. Bà nhà ông đang nằm viện chờ phẫu thuật, ông không thể chần chừ thêm được nữa. Nhưng khi nhân viên kiểm tra xong, họ nhìn ông với vẻ ngạc nhiên:
– Ông ơi, cả ba cây này đều là vàng giả. Chỉ mạ một lớp mỏng bên ngoài thôi.

Ông Thành sững người, mặt tái mét, tai ù đi. Lảo đảo bước ra khỏi tiệm, nước mắt giàn giụa. Vừa nãy, ông còn mừng vì nghĩ đã có thể lo cho vợ. Giờ thì mọi hy vọng vụt tắt.

Ông đành ngậm ngùi vay mượn khắp nơi để gom góp tiền. Nhưng vì không kịp phẫu thuật, bà Thành trút hơi thở cuối cùng chỉ sau một tuần.

Tin dữ đến tai Duy như sét đánh ngang đầu. Anh chết lặng. Trước đây, khi bố bảo cần tiền chữa bệnh cho mẹ, anh nghĩ chắc chỉ là bệnh người già, bố lấy cớ để đòi nợ. Nào ngờ mẹ đi nhanh đến vậy.

Anh lao vội về nhà, thấy thân thể gầy guộc của mẹ lạnh ngắt, môi tái nhợt, lòng anh quặn thắt. Anh quỳ sụp xuống bên quan tài:
– Bố ơi, mẹ ơi! Con sai rồi! Con ngu dại quá!

Ông Thành ngồi bên cạnh, đôi mắt mệt mỏi, hằn sâu những vết nhăn của khổ đau. Ông nhìn đứa con trai duy nhất đang gào khóc, nhưng lòng ông chỉ còn trống rỗng. Ông không còn sức để giận dữ, cũng chẳng còn lời nào để trách móc. Ông chỉ nắm chặt bàn tay lạnh buốt của người vợ, đôi mắt đỏ hoe nhìn xa xăm.

Đám tang kết thúc, người làng xì xào bàn tán, có người thương ông Thành, có người lắc đầu trách Duy. Còn Duy, từ ngày ấy, đêm nào cũng mơ thấy mẹ, thấy ánh mắt hiền từ xen lẫn u buồn của bà. Anh day dứt đến tận xương tủy.

Có thể rồi một ngày, ông Thành sẽ nguôi ngoai mà tha thứ cho con. Nhưng vết thương lòng ấy thì không bao giờ lành, nó sẽ hằn mãi trong tim ông, như một nỗi đau không thể xóa nhòa.

Từ sau ngày mẹ mất, căn nhà của ông Thành trống trải, nặng nề hơn bao giờ hết. Ông ít nói, ít ra ngoài, chỉ lặng lẽ quanh quẩn trong vườn, nơi còn chiếc ghế tre cũ hai vợ chồng thường ngồi mỗi chiều.

Còn Duy thì khác. Tất cả những hào nhoáng của tiền bạc, nhà cửa, xe cộ bỗng trở nên vô nghĩa. Đêm nào anh cũng trằn trọc, nhớ đến hình ảnh bố lảo đảo bước ra từ tiệm vàng, hay ánh mắt lạnh buốt của mẹ trong quan tài. Mỗi lần như thế, ngực anh lại đau thắt như bị ai bóp nghẹt.

Một buổi sáng, Duy về nhà, lặng lẽ đặt trước bàn thờ mẹ một cuốn sổ đỏ, chìa khóa xe và một phong bì dày. Anh quỳ xuống, khẽ thì thầm:
– Mẹ ơi, con sẽ thay đổi. Con biết con không thể chuộc lại lỗi lầm này, nhưng từ nay con sẽ sống khác, sẽ lo cho bố thay cả phần của mẹ.

Ông Thành nhìn con trai, ánh mắt vẫn còn u uất, nhưng trong sâu thẳm cũng ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi. Ông không nói gì, chỉ thở dài thật dài. Duy hiểu, sự tha thứ cần thời gian, và có lẽ cả đời này anh cũng không xứng đáng để được tha thứ trọn vẹn.

Nhưng ít nhất, anh đã chọn con đường quay lại. Một con đường gập ghềnh, nặng nề, nhưng là con đường duy nhất để anh có thể ngẩng đầu đối diện với mẹ nơi suối vàng, và với chính lương tâm của mình.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *