Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Khi tôi mở phong bì lạ lúc nửa đêm…

Khi tôi mở phong bì lạ lúc nửa đêm…

Trời vừa sẩm tối, những con phố quen thuộc bỗng trở nên khác lạ. Tiếng xe cộ thưa dần, chỉ còn lại vài ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt gạch ướt mưa. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, Minh phát hiện một phong bì màu đen đặt ngay ngắn trước cửa nhà. Không người gửi, không ghi tên, chỉ có dấu niêm phong kỳ lạ – một hình tròn với những đường nét đan xen như mê cung.

Anh cầm lên, cảm giác lạnh buốt lan dọc sống lưng. Trong thoáng chốc, hàng loạt câu hỏi ập đến: Ai đã để nó ở đó? Vì sao chọn đúng nhà anh? Và quan trọng hơn… bên trong chứa gì?

Minh bước vào nhà, đóng chặt cửa, bật đèn sáng. Trên bàn, con dao rọc giấy chờ sẵn. Chỉ cần một động tác, lớp giấy sẽ hé lộ tất cả. Nhưng ngay khi lưỡi dao chạm đến phong bì, điện trong nhà vụt tắt.

Không gian chìm vào bóng tối. Ở đâu đó ngoài hiên, tiếng bước chân chậm rãi vang lên…

Bóng tối đặc quánh bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại tiếng tim Minh đập loạn xạ. Anh mò mẫm tìm công tắc nhưng vô ích. Tiếng bước chân ngoài hiên càng lúc càng rõ, như thể ai đó cố tình đi thật chậm để kéo dài sự căng thẳng.

Minh siết chặt phong bì trong tay. Đột nhiên, một luồng gió lạnh buốt thổi qua khe cửa sổ khiến tấm rèm khẽ lay động. Trong khoảnh khắc, anh thấy có bóng người đứng lặng lẽ bên ngoài – cao gầy, bất động, đôi mắt phát sáng như dõi thẳng vào nhà.

Cả cơ thể Minh cứng đờ, hơi thở nghẹn lại. Bất giác, phong bì trên tay anh tự rung lên, như có thứ gì đó sống bên trong đang cố thoát ra. Từ mép niêm phong, một vệt máu mỏng rỉ ra, nhỏ xuống bàn từng giọt nặng nề.

Tiếng bước chân im bặt. Nhưng thay vào đó, một giọng nói khàn đặc, thì thầm ngay sau lưng anh:

– Mở ra đi…

Minh quay phắt lại, nhưng sau lưng không có ai. Chỉ có màn đêm đặc quánh phủ kín căn phòng. Phong bì trên bàn vẫn rỉ máu, từng giọt rơi xuống nền gạch tạo thành những vòng tròn đỏ thẫm. Trong thoáng chốc, anh tưởng như nghe thấy hàng trăm tiếng thì thầm phát ra từ nó.

Lấy hết can đảm, Minh dùng dao rọc nhẹ. Ngay lập tức, căn phòng rung chuyển, một luồng khói đen đặc sệt thoát ra, cuộn xoáy thành hình một khuôn mặt méo mó. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói vọng lên từ khắp bốn phía:

– Cuối cùng… ngươi cũng đã mở…

Minh lùi lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng rồi, trong làn khói đen ấy, anh thấy một bóng hình nhỏ bé – một đứa bé gái mặc áo trắng, khuôn mặt ngây thơ nhưng u buồn. Cô bé khẽ nói:

– Cháu bị giam giữ trong này đã rất lâu… Cảm ơn chú đã giải thoát cho cháu.

Khói đen tan biến, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng. Bóng điện chớp sáng trở lại. Phong bì giờ chỉ còn là tờ giấy trắng với dòng chữ: “Người đã chọn lòng dũng cảm, nên sẽ được bình an.”

Minh ngồi thụp xuống, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nhưng lần này, trong lòng anh tràn ngập một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường – như vừa trả lại sự tự do cho một linh hồn lạc lối.

Vài ngày sau, Minh tìm đến một ngôi chùa cổ nổi tiếng linh thiêng ở ngoại ô để hỏi về sự việc. Vị sư trụ trì, sau khi nghe xong, chỉ khẽ gật đầu:

– Con đã gặp một “phong ấn oán linh”. Người xưa dùng loại phong bì đặc biệt này để giam giữ những linh hồn oan khuất, không siêu thoát được. Chúng tồn tại nhờ nỗi sợ hãi của con người. Nếu ai mở phong ấn với tâm tham lam hoặc ác ý, họ sẽ bị linh hồn nuốt chửng. Nhưng nếu mở nó bằng lòng can đảm và sự thiện tâm… linh hồn ấy sẽ được giải thoát, và người mở cũng được ban phước lành.

Nghe đến đây, Minh mới vỡ lẽ. Cô bé hôm đó không hề muốn hại anh, mà chỉ chờ một người đủ dũng cảm để giúp mình. Dòng chữ trong phong bì chính là lời chúc phúc cuối cùng của linh hồn ấy.

Từ hôm đó, cuộc sống Minh trở nên bình an hơn. Anh thường mơ thấy nụ cười tươi sáng của cô bé trong mơ – như một lời nhắc nhở rằng lòng dũng cảm và sự nhân từ luôn có sức mạnh xua tan bóng tối.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *